“Tôi chỉ muốn xác nhận một chút, sợ em hối hận.” Sự lo lắng Tàn Mặc
Vô Ngân là đúng.
“Nếu nói rồi sẽ không hối hận.”
“Tốt.” Tàn mặc Vô Ngân không cho cậu cơ hội đổi ý, “Vậy thứ sáu đi,
giữa trưa gặp?”
“Được.” Ngủ ít đi hai tiếng cũng không có vấn đề gì.
“Vậy mười một giờ gặp ở cửa chính ký túc xá. Tôi đến đón em.” Tàn
Mặc Vô Ngân quyết định thời gian.
“Vậy đến lúc đó gặp.”
Xác định thời gian gặp mặt, Hạ Tử Thần chợt cảm thấy quan hệ của hai
người có vẻ như đã đi tới bước nữa. Có chờ mong, cũng có chút lo lắng.
Cậu không biết Tàn Mặc Vô Ngân bộ dạng như thế nào, cũng không biết
bản thân có vừa mắt đối phương không, nếu có vấn đề, có lẽ quan hệ của
bọn họ sẽ dừng ở đây. Dù sao ở một mức nào đó, nam giới đều có thị giác
động vật, Hạ Tử Thần bản thân cũng không phủ nhận nghiêng về phía
người có bề ngoài xuất chúng.
Nhưng dù thế nào, gặp mặt cũng là chuyện sớm muộn, nếu cửa này
không qua được, hai người tiếp tục làm bạn cũng sẽ không thấy khó xử. Nói
thế nào đi nữa, việc này không nói chính xác được, chỉ có thể chờ gặp rồi
nói sau.
Sáng hôm đó, Hạ Tử Thần dậy sớm, đơn giản ăn qua bữa sáng, ngồi trên
ghế đợi. Không thể nói rõ hồi hộp bao nhiêu nhưng dù sao cũng là lần đầu
gặp nhau, chưa nhìn thấy người này trước đó trong lòng sẽ có chút bất ổn.
Giữa sự bất ổn này có chờ mong, có phỏng đoán, cũng có lo lắng không vì
cái gì. Trong lúc rối loạn này, thời gian trôi qua thực chậm.