TUYỆT SẮC QUỐC SƯ - Trang 113

Vân Không đạo sĩ lắc đầu: “Cho dù ta yên tâm con có thể chạy thoát,

nhưng thái tử làm sao có thể đáp ứng? Hắn lúc nào cũng dính chặt lấy con
cả ngày, có chịu rời nửa bước đâu.”

Tĩnh Huyền bi thương cười nói: “Hắn chỉ là nhất thời thấy mới mẻ, chờ

tới khi hắn kết hôn, có thái tử phi, tự nhiên sẽ chẳng để ý tới Tĩnh Huyền
nữa. Làm phiền sư phụ dẫn thái tử đi đi.”

“Con thật sự quyết định?” Vân Không đạo sĩ đã chứng kiến thái tử lớn

lên, đối với tâm tư của thái tử, hắn hết sức rõ rang: “Ta cảm thấy hay là
không nên thay thái tử quyết định chuyện này thì hơn.”

“Không có gì quan trọng hơn an nguy của thái tử cả.” Tĩnh Huyền cúi

đầu chăm chú nhìn vào người thương, đôi mắt đong đầy thâm tình, thần sắc
buồn bã: “Chắc thái tử phi còn đang ngóng trông thái tử sớm trở về để làm
lễ thành hôn.”

“Ôi…” Vân Không đạo sĩ nhìn hắn thần sắc bi thương, không khỏi đau

lòng khôn nguôi: “Huyền nhi, con hối hận sao? Nếu con không gặp Dật nhi,
chắc chắn con sẽ trở lại phật tự, được phong chức trụ trì, trở thành đời cao
tăng tiếp theo. Vĩnh viễn không yêu đương, không phải chịu cảnh đau khổ
vì tình…”

Trên khuôn mặt tuyệt mĩ của Tĩnh Huyền tản mát ra quang mang, ánh

mắt tựa như chìm đắm trong mộng ảo: “Không, Tĩnh Huyền vĩnh viễn
không hối hận. Có thể được yêu, được hận, kể cả phải li biệt, Phật tổ đối với
Tĩnh Huyền đã rất từ bi rồi. Mặc kệ có bao nhiêu khổ sở, mặc kệ cho đó có
là kiếp trước hay kiếp sau, Tình Huyền cũng vẫn muốn cùng hắn gặp
mặt…”

Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thái tử, quốc sư kiên định nói:

“Cho nên… chỉ cần thái tử được sống tốt, Tĩnh Huyền mới có thể hạnh

phúc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.