TUYỆT SẮC QUỐC SƯ - Trang 124

bổn vương, dù cho Hoàng Phủ Dật có đến, ngươi cũng sẽ chẳng có ý nghĩ
muốn theo hắn đâu!”

Những lời của Miêu Cương vương khiến Tĩnh Huyền thực sự nổi giận,

đang định mở miệng mắng y không có tư cách nhắc đến tên thái tử, thì đại
môn đột nhiên bị đạp ra.

Mưa to như trút nước, ầm ầm trút xuống không ngừng.

Thái tử Hoàng Phủ Dật sừng sững dưới mưa, toàn thân ướt sũng, một

đôi mắt đen tuyền tỏa ra ngọn lửa giận dữ như muốn thiêu đốt tất thảy,
chẳng khác gì vừa từ địa ngục trở về.

Tĩnh Huyền mở to hai mắt, quên cả hô hấp.

Điện hạ!

Sao ngươi lại ở đây?

Sư phụ đâu? Sư bá đâu?

Tại sao bọn họ lại không ở cạnh thái tử, phải chăng đã xảy ra chuyện gì?

Không hay rồi, Miêu Cương vương quỷ kế đa đoan, thái tử xuất hiện tại

đây nhất định sẽ thập phần nguy hiểm!

“Thái tử, mau đi nhanh đi.” Tĩnh Huyền kêu lên.

“Đi ư?” Hoàng Phủ Dật chăm chú nhìn vào hắn bằng đôi mắt âm trầm,

khóe miệng lạnh lùng cười: “Ngươi muốn đuổi ta đi để ngươi có thể thuận
lợi qua lại với kẻ khác sao? Tiện nhân.”

Tiện nhân?

Y nói ta là tiện nhân?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.