TUYỆT SẮC QUỐC SƯ - Trang 140

Dù thân thể còn đang run rẩy vì sợ hãi, nhưng Tiểu Tuyên Tử vẫn lớn

mật gõ cửa: “Điện hạ, điện hạ đừng tức giận nữa, quốc sư hẳn là đã biết sai
rồi, điện hạ hãy tạm tha lỗi cho quốc sư đi.”

“Câm miệng! Ngươi chán sống rồi sao? Thái tử ra lệnh cho ngươi biến

ra chỗ khác ngay lập tức.”

Thái tử thô bạo rống to như sấm dậy khiến cho Tiểu Tuyên Tử sợ hãi mà

vội vàng rút lui, trong lòng liên tục cầu khấn cho quốc sư thoát khỏi đại nạn
này.

Quốc sư ơi là quốc sư, anh hùng cũng cần phải biết thức thời, ngay lúc

thái tử còn chưa mất hết lí trí, người hãy mau năn nỉ van xin thái tử đi. Thái
tử bên ngoài ác khẩu, nhưng thực sự rất quan tâm đến người, khẳng định
ngài sẽ lập tức tiêu tan tức giận ngay. Người bây giờ ngàn vạn lần đừng có
cố đối kháng với thái tử nữa.

Hoàng Phủ Dật chuyển động hạ thể, tại huyệt động của quốc sư, ra ra

vào vào một cách thuần thục, nhưng thâm tâm lại cảm thấy hết sức tức giận.

Tại sao? Tại sao mình biết rõ tiện nhân này dâm đãng, dơ bẩn nhưng

chung quy vẫn không thể vứt bỏ được dục vọng đối với hắn.

Hoàng Phủ Dật cảm thấy chính mình tựa như một tiểu tử ngu ngốc

không chút kinh nghiệm, bị một kỹ nữ lầu xanh thấp hèn câu dẫn không cần
biết rằng đối phương là kẻ dơ bẩn đến mức nào, vẫn cứ tiếp tục si mê.

Bởi trong lòng đầy phiền loạn mà động tác của thái tử càng trở nên thô

bạo, y phải khiến cho người dưới thân này ghi nhớ thật kĩ từng trận đau
đớn, trừng phạt của ngày hôm nay.

Hoàng Phủ Dật tận lực đâm thật sâu vào trong thân thể quốc sư, dùng

côn thịt thô to mà cắm vào đến tận nơi sâu nhất, mẫn cảm nhất. Mỗi một lần
đâm vào đều phải nghe thấy người dưới thân kêu khóc, y mới tạm hài lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.