Nàng tròn mắt thú vị nhìn y. Y gật đầu khẽ rồi mỉm cười, ánh mắt lấp
lánh nhìn nàng.
Nàng nâng niu chiếc bình rồi bắt đầu chấm màu vẽ. Bàn tay nàng run run
cố tô chi tiết những nét nhỏ, thi thoảng nàng lại nở nụ cười trẻ con.
Liễu chống cằm nhìn nàng. Từ ngày khoác lên bộ phượng bào, nàng đẹp
một vẻ đẹp thục nữ hơn, mặn mà đến nghiêng nước nghiêng thành. Mái tóc
nàng luôn thả dài sau lưng, mềm mượt và mộc mạc. Y khao khát chạm vào
nàng, ôm lấy nàng trong vòng tay y.
Nhưng bây giờ nàng đã là hoàng hậu.
Nàng cặm cụi tô màu, rồi chốc lại quẹt tay ngang trán cố định những sợi
tóc mai phất phơ bay. Liễu không kìm được, đưa tay vuốt một lọn tóc loe
hoe bên má nàng.
Nàng đột nhiên trân trân nhìn y. Liễu biết mình đã thất thố, vội thu lại ánh
mắt si mê. Nàng đưa tay nhẹ nhàng đẩy y ra. Thiên Hinh cố tỏ ra như không
có gì, cầm chiếc bình lên lại tô, nhưng không nói gì nữa.
Liễu rời khỏi Ngọc An điện. Y còn đang bần thần suy nghĩ thì đã đã thấy
Cảnh đứng sừng sững ở trong sân. Liễu có chút thấp thỏm. Gương mặt
Cảnh không có một tia thiện ý.
Từ lúc Cảnh lớn tiếng với Liễu về việc Liễu muốn y rời xa Thiên Hinh,
giữa hai anh em họ đã tồn tại một khoảng cách. Cảnh lên ngôi, khoảng cách
đó dường như chẳng thế lấp đầy được nữa.
-Anh lại đến à?
Liễu biết y hằn học.
-Ừ, anh nghe bảo em hay bận nên Thiên Hinh buồn.