-Bệ hạ, hôm nay người có việc gì phải đến tận đây?
-Trẫm không được đến?
-Ấy, bệ hạ hiểu lầm ta rồi, ta nào dám có ý bất kính với bệ hạ.
Cảnh không nói không rằng, nãy giờ vẫn cố đi nhanh.
-Bệ hạ, mấy hôm nay nghe người bận rộn chính sự, ắt hẳn rất phiền
muộn, để ta xuống bếp chuẩn bị ít canh sâm bồi bổ cho người.
-Không cần vương phi bận tâm, ta rất ổn.
Cảnh đứng khựng lại, quay sang nói với nàng rồi nhìn cận vệ phía sau ra
ý giữ nàng lại để y nói chuyện riêng với Liễu, rồi quay đầu đi tiếp. Thuận
Thiên toan đuổi theo thì cận vệ đó đưa tay ngăn lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn
nàng. Nàng ấm ức nhìn Cảnh đi mất rồi nhìn tên cận vệ đáng ghét kia.
Liễu say sưa đọc sách trên chiếc ghế đá kê giữa sân, bên dưới gốc cây
khế xum xuê. Cảnh bước vào. Cảnh chắc chắn là Liễu biết y đến, nhưng cố
tình không nghênh đón.
-Hoài vương.
Lúc này Liễu mới như để ý đến sự tồn tại của y, vội đứng dậy, từ tốn chắp
tay.
-Bệ hạ xa giá đến, Hoài vương không thể nghênh đón từ xa, thật là đáng
tội.
Từ lúc nào họ lại xưng nhau bằng những cái danh xưng xa lạ đến thế.
Thật ra Cảnh có chút đau lòng.
-Trẫm đến là muốn đích thân hỏi cho ra lẽ. Hoài vương chẳng lẽ có điều
gì phật ý với trẫm?