TUYỆT THẾ CHIÊU HOÀNG - Trang 341

Nàng vẫn mỉm cười nhìn trăng, giữ chặt cánh tay to rộng ôm chặt lấy

mình.

-Thiếp chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải xa chàng.

-Nàng sẽ chẳng đi đâu hết.

Lý triều trải qua bát đế, hai trăm năm lẻ hơn, chưa có vị vua nào cuộc đời

thăng trầm, bẽ bàng và tủi khổ như nàng. Nàng khóc, giọt nước mắt đã
điềm tĩnh hơn giọt nước mắt lúc mất cha, mất con, nhưng lại chua chát hơn.
Vì giờ đây nàng mất chồng.

-Cảnh, thiếp phải đi.

Cảnh ôm nàng chặt hơn, hình như y run rẩy.

-Thiếp đã mang tiếng xấu muôn đời là làm mất ngôi nhà Lý. Hậu thế sẽ

oán trách. Thôi thì thiếp phó mặc cho ý trời.

Cảnh không ngờ rằng sẽ có lúc nàng buông xuôi. Y túm lấy hai vai nàng,

giữ chặt. Nàng nghẹn ngào.

-Cảnh, thiếp cùng chàng làm vợ chồng suốt mười một năm, quen biết

nhau đã mười lăm năm. Được yêu thương chàng ngần ấy thời gian đã là quá
hạnh phúc đối với một kẻ tội đồ như thiếp rồi. Chàng phải bảo vệ ngai vàng
của chúng ta, chàng nhớ chứ? Bảo vệ những giấc mơ của chúng ta, cả
những hi vọng còn đang dang dở. Bá tánh Đại Việt sẽ không nhớ đến một
Lý Chiêu Hoàng đem nước dâng cho chồng, nhưng sẽ nhớ đến Trần Thái
Tông một lòng vì lê dân bá tánh.

Từng lời nói như nhát dao cứa vào tim Cảnh. Đến hôm nay Cảnh mới

nhận ra, trước giờ, y luôn là con cờ trên ván cờ chính trị. Chỉ cần là chuyện
Trần Thủ Độ muốn, y không thể không tuân theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.