Cảnh gào lên, trợn trừng mắt nhìn nước hồ cuốn nàng xuống đáy. Y ngay
lập tức lao xuống.
Phía sau y, bốn nữ nhân kia hoảng hốt gọi với theo.
Thiên Thiên thấy như có sức mạnh vô hình kéo nàng rời xa ánh sáng phía
trên mặt nước. Đôi bàn tay nàng buông lơi. Nhưng gương mặt Cảnh thảng
thốt rẽ nước hướng đến làm nàng khóc ngay cả khi biết mình không thể
khóc trong nước. Gương mặt y thật đẹp, giá như nàng có thể ngắm nhìn y
lâu hơn, chứ không phải chết như thế này. Nàng chỉ mỉm cười, mắt nhắm
lại. Cảnh hoảng loạn nắm lấy bàn tay đang tỏa ra những làn máu hòa vào
nước hồ. Y vòng tay qua eo nàng rồi đạp nước trồi lên mặt hồ.
Liên sợ hãi chạy xuống cầu đá. Cảnh bế Thiên Hinh trên tay, đi từng
bước nặng nhọc khỏi hồ. Mưa phủ trắng vẫn không xóa nổi đôi mắt như
thiêu đốt cả thế gian này của Cảnh. Y nhìn bốn nữ nhân trên thưởng lầu
đang thấp thỏm không yên. Y nghiến răng để lại cái nhìn chán ghét đến tột
độ rồi bế nàng rời khỏi.
-Bệ hạ, Lý phế hậu không thể đem vào điện Thiên An, bệ hạ.
Tổng quản công công sợ sệt nhìn theo Cảnh ướt sũng giận dữ tiến về tẩm
điện Thiên An.
-Trẫm đã nói bao nhiêu lần, không được gọi nàng là Lý Phế hậu!
Tổng quản công công bị quát đến sợ xanh mặt. Ông bất lực nhìn Cảnh đã
đưa Thiên Hinh về phòng.
-Còn không mau truyền ngự y?
Y quay phắt sang Liên.
-Đem đến đây một bộ y phục, nhanh!