TUYỆT THẾ CHIÊU HOÀNG - Trang 385

Thiên Hinh mơ màng nhìn Cảnh, nàng run lên. Cảnh trút bỏ áo bào. Y

đuổi hết cung nữ ra rồi cởi áo đối khăm của nàng, quấn chiếc khăn to sụ
quanh người nàng. Nàng mở mắt nhìn y rồi tự nhiên mỉm cười.

-Bị thương đến thế này nàng còn cười sao?

-Thiếp nhớ lúc chàng quỳ hai canh giờ dưới mưa, mặt mày cũng không

xanh như bây giờ.

Cảnh đau lòng nhìn nàng, bồi hồi nhớ lại lúc đó, nàng ném khăn cho y, lại

bị bọn người kia bóng gió thành nàng đem giang sơn trao cho y. Lúc đó y
lạnh ngoài da thịt, bây giờ y lạnh buốt trong lòng.

Liên vào, Cảnh để Liên hầu hạ nàng thay quần áo.

Ngự y đến băng bó vết thương cho nàng, ái ngại nhìn nàng nằm trên long

sàng. Cảnh đã thay hoàng bào khô ráo, ngồi bên nắm lấy bàn tay mong
manh của nàng. Rồi y không nói gì, lặng lẽ thoa thuốc lên vết móng tay cào
trên mặt nàng.

-Cảnh..

-Đừng nói gì cả.

Cảnh thấy lòng mình đau. Y biết điều nàng muốn lúc này. Y đã ở bên

nàng quá lâu để hiểu nàng mà. Thiên Hinh đưa tay giữ lấy khuôn mặt y, ánh
mắt thương tâm nhìn chồng mình.

-Cảnh, thiếp phải đi thôi...

Cảnh lắc đầu, nghẹn ngào cúi gằm mặt xuống. Cảnh đã từng hứa sẽ

không để nàng ra đi, không để nàng chịu uất ức. Thiên Hinh dịu dàng nâng
mặt y lên.

-Chàng biết thiếp không thể ở lại mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.