TUYỆT TÌNH CA - Trang 351

Một người bồi đứng hầu bên cạnh.
Trong lúc nhấm nháp cà phê, chàng hỏi viên sĩ quan chừng nào tới được
Nam Kinh.
- Tôi đoán khoảng sau mười giờ.
Mắt chàng hướng về cửa phòng của viên thuyền trưởng, nơi Mẫu Đơn đang
ngủ và hỏi tên hầu bàn:
- Anh thấy cô ta dậy chưa?
- Chưa.
Chàng bồn chồn muốn gặp nàng ngay tức khắc. Sau một lúc do dự, chàng
bước lại gõ cửa. Không có tiếng trả lời. Chàng gõ mạnh hơn, nhưng vẫn im
lặng. Chàng khẽ mở hé cửa. Cái giường trống trơn. Nàng không có trong
phòng. Chàng biết Mẫu Đơn thức ngủ thất thường, nhưng nàng hiện ở đâu?
Chàng bước lại ngồi thừ người xuống chỗ cũ.
Viên sĩ quan ăn xong và đi ra ngoài. Một lúc sau chàng nghe thấy tiếng
bước chân của nàng bước xuống lối đi. Chàng nghĩ dường như chàng nghe
thấy giọng nói của nàng trong căn phòng dành cho An Đắc Niệm; bây giờ
chàng tin đúng là như vậy. Đồng hồ trên tường chỉ sáu giờ mười. Chàng
khẽ gọi:
- Mẫu Đơn!
Mẫu Đơn bước vào, ngạc nhiên thấy chàng ở đó. Nàng trông rất hấp dẫn
trong chiếc áo hải quân màu xanh mà viên thuyền trưởng cho mượn. Mặt
nàng vẫn còn vẻ hốc hác vì sóng gió trong những ngày vừa qua.
Nàng nói dối quanh co và đề phòng:
- Em đã thức dậy một giờ rồi.
- Nào lại đây, uống một tách cà phê. Cà phê nóng và ngon lắm.
- Uống cà phê sớm thế?
Nàng ngạc nhiên trả lời, rồi ngồi xuống với một nụ cười mệt mỏi. Nàng vội
liếc nhìn chàng, bối rối không biết chàng có biết nàng vừa bước ra khỏi
phòng của An Đắc Niệm không.
Người bồi rót cà phê. Nàng thong thả nhấp, đợi chàng lên tiếng trước. Cái
cảm giác bén nhạy đàn bà của nàng nhận thấy ngay tất cả những gì ngụ ý
trong trường hợp này. Nàng vừa chào từ giã An Đắc Niệm sau khi làm một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.