TUYỆT TÌNH CA - Trang 78

- Em không biết.
Từ cách nàng bóp chặt tay chàng và giữ lại, chàng biết nàng vẫn yêu chàng
lắm; nhưng chàng linh cảm rằng mối thâm tình của Mẫu Đơn đối với chàng
đã thay đổi, rằng một sức mạnh nào đó đang đẩy họ xa nhau. Cái cảm giác
bối rối đè nặng trái tim chàng cho tới lúc xe ngựa đi lên núi.
Đây là một quãng đường dài. Cuối cùng xe ngựa dừng lại tại một ngôi đền.
Sau một bữa trưa nhẹ chỉ có mì và đậu, hai người đi ra ngoài nghỉ ngơi.
Chàng cho Mẫu Đơn xem giấy báo của nhà bưu điện và nói, "Anh không
biết thư gì? Chúng ta phải trở về thành phố trước giờ bưu điện đóng cửa." -
Chắc là quan trọng lắm. Chúng ta về kịp không? Lá thư từ đâu gửi đến?
- Không biết. Bưu điện đóng cửa lúc năm giờ. Anh chắc chúng ta về kịp.
Mặt trời chiếu rực rỡ. Ngày bỗng nhiên rất nóng, như thường lệ vào lúc đầu
thu. Chàng tìm một chiếc ghế đá mát mẻ bên dưới rặng cây và gọi, "Lại
ngồi đây." Dĩ nhiên nàng muốn ngồi xuống. Hai người cần nghỉ ngơi đôi
chút sau bữa ăn trưa trước khi vào động.
Nhưng nàng lắc đầu, không lại gần chàng, và lặng lẽ bỏ đi một mình. Có
phải tương lai của họ đã làm nàng buồn phiền như thế? Chàng chỉ có thể
trông thấy chân nàng bên dưới chiếc xe ngựa. Nàng đứng yên lặng một lúc
lâu. Hiển nhiên nàng đang tựa vào chiếc xe, mải mê suy nghĩ. Khi nàng
quay lại, chàng biết nàng đã khóc. Chàng giữ im lặng và không hỏi gì.
Người hướng dẫn viên lại gần họ, mang theo mấy chiếc gậy. Tần Châu hỏi,
"Chúng ta vào bây giờ chưa?" Chàng đã hỏi người lái xe ngựa để biết chắc
họ có thể về kịp trước khi bưu điện đóng cửa.
Mọi người đi xuống núi dọc theo con đường đất đỏ, có những bụi cỏ nhỏ và
đá lộ thiên. Mỗi người chống một chiếc gậy. Tại cửa hang, họ dừng lại để
thở. Người hướng dẫn cầm sẵn một cây đuốc.
Cái lối vào nhỏ hẹp gây ấn tượng giả tạo; cái động rất sâu, và uốn những
khúc dài. Khi họ bước vào, những tiếng vù vù của những vật đen vỗ cánh
bay lên, kèm theo những tiếng chít chít nhức óc, bay ùa ra cửa động. Từng
đàn dơi hàng trăm, có thể hàng ngàn con. Bên trong động tối om. Người
hướng dẫn đốt đuốc lên, và đưa cho Tần Châu một cây. Tất cả chậm chạp
bước xuống những bậc dốc. Một lúc sau, mặt đất bằng phẳng. Một sợi giây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.