Lương Ưu Tuyền khinh bỉ nhìn Tiếu Hồng nói những lời đó mà sắc
mặt vẫn thản nhiên. Lửa giận dần nảy lên trong lòng: “Tiếu Hồng, cô thật
khiến tôi kinh tởm! Thật không biết cô có thật sự yêu thương Lâm Trí Bác
không nữa?!”
“Cô kích động cái gì? Đừng ra vẻ mình thanh cao nữa được không?
Tôi biết thừa rồi, cái người bệnh ở cùng phòng với cô chính là tổng giám
đốc của Tinh Hỏa. Người ta cao sang như thế, cô đã làm thế nào để ‘câu’
được anh ta?” Tiếu Hồng theo Lâm Trí Bác xem xét bệnh án của Tả Húc,
không nghĩ tới cái thằng thần kinh hay phá đám chết tiệt kia lại là người
đàn ông kim cương của giới giải trí.
Lương Ưu Tuyền không muốn cùng cô ta nói chuyện nữa liền bước đi.
Cô không thấy tội nghiệp gì cho Lâm Trí Bác. Đấy đều là số mệnh, chẳng
ai biết mối nhân duyên của mình kéo dài được bao lâu. Huống chi cô dĩ
nhiên không tin có việc gì có thể che dấu mãi được.
“Đợi chút Lương Ưu Tuyền. Cô sẽ không nói với Trí Bác đúng
không?” Tiếu Hồng không còn mồm mép nữa, trong giọng nói của cô ta có
phần cầu khẩn.
Lương Ưu Tuyền không nhiều chuyện như thế, cô cầm túi đồ đi thẳng
ra ngoài siêu thị. Ây da, đúng là Tiếu Hồng cứ xuất hiện là y như rằng cô
lại bị chọc tức mà.
※※
Một lúc sau
Lương Ưu Tuyền mang theo tức giận đẩy cửa phòng, đem túi đồ vừa
mua cùng trọng lượng ngã xuống bàn tiếp khách. Cô lại đi đến toilet, dùng
một cước đá cửa, “Uỳnh” một tiếng đóng sập cửa lại, mở vòi hoa sen, ở bên
ngoài nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.