Cả nhóm người cơ bắp cuồn cuộn kia thậm chí không thèm nhúc
nhích. Tên đầu xỏ lôi từ trong túi ra xấp tiền nhân dân tệ được xếp ngay
ngắn, vô sỉ bóc ra lớp bao giấy rồi đếm tiền.
Nhất thời, Lương Ưu Tuyền bị lửa giận lấn át. Cô sờ soạng xuống bên
hông. Không xong rồi! Còng tay và huy hiệu đều quên ở nhà rồi. ( PV:
chém a~ )
Vấn đề lớn hơn là, ngay cả khi cô có thể đập được tám tên cơ bắp này,
nhưng một khi mấy người chúng phân ra chạy trốn đi thì cũng không lấy lại
được tiền.
Lúc này, một chiếc xe xông lên lối đi bộ, quay 900 chặn lại đường
thoát của mấy tên kia.
Lương Ưu Tuyền chăm chú quan sát thì thấy Ngô Thiên Khải từ trên
xe nhảy xuống, nghiêng đầu về phía Lương Ưu Tuyền cười, ý bảo cô có thể
không cần để ý chuyện gì khác, cứ thoải mái hành động.
Mấy người khác thầm than khi nhìn chiếc xe to lớn của Ngô Thiên
Khải, sau đó quay ra nhìn cánh tay tráng kiện của hắn lại càng hoảng hơn.
Ngay lúc đám người kia đang do dự, Lương Ưu Tuyền từ bồn hoa
cạnh đó cầm lên hai viên gạch, bàn tay xoay vòng, răng rắc răng rắc, hai
tên bị ném còn không kịp phản kháng, lúc trợn trắng mắt lên cũng là lúc
nhận gạch vào mồm.
Không thể không nói, Lương Ưu Tuyền rất biết kỹ thuật chiến đấu,
mỗi lần đều chuẩn xác vào huyệt vị không hề nhầm chỗ, có thể khiến đối
phương bị choáng trong chốc lát.
Sáu người còn lại sợ mất vía, lại nhìn hai tên vừa ngã xuống liền tiến
lên muốn đấm Lương Ưu Tuyền. Nhưng vừa giơ lên nắm đấm đã bị một
lực rất mạnh giữ lấy, sau vài tiếng loảng xoảng leng keng vang lên, hai gã