báo lại tính phạt nó thì nó đều nhe răng ra lao đến điên cuồng, nhưng vì
không giỏi xác định khoảng cách nên nó toàn lao nhầm vào cái ghế sô pha.
Cái kiểu chậm hiểu đó rất giống em, thế nên tôi đặt tên nó là Tiểu Bổn*…”
(* Bổn
笨 có nghĩa là ngu đần ~ Tiểu Bổn = Bé Đần *nghe thật dễ
thương và dễ ghét.*)
Tả Húc giơ tay lên giúp Lương Ưu Tuyền xoa xoa vai áo, ánh mắt toát
lên sự cưng chiều.
“…” Lương Ưu Tuyền cố gắng kìm nén lửa giật, hít sâu rồi lại thở
đều, nghiến răng nghiện lợi hỏi “Chó vừa quý vừa thuần như thế không rẻ,
anh chắc chắn nó là chó lạc sao?”
Tả Húc giật mình, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng “Em nói thế tôi mới
nhớ. Lần đầu tiên tôi tắm cho Tiểu Bổn hình như có thấy một sợi dây xích
thì phải, nhưng lúc ấy tôi tiện tay ném luôn vào thùng rác rồi quên mất
luôn. Đáng tiếc là Tiểu Bổn chết rồi, nếu không em có thể hỏi nó.”
( Anh ám chỉ chị là chó sao *lăn lộn*).
Lương Ưu Tuyền nhíu mày, nếu cái này mà nhịn thì còn thể thống gì
nữa… Cô đột nhiên đi về phía trước… Chỉ nghe thấy “Ào ào!” một tiếng,
Tả Húc đã ngẩng đầu lên trời rơi xuống sông. Lại nghe thêm một tiếng “Ào
ào” nữa, Tả Húc kịp thời kéo Lương Ưu Tuyền xuống cùng.
Sau khi rơi xuống nước Lương Ưu Tuyền cũng không vội trồi lên. Cô
đang tức giận đến mức răng ngứa ngáy, liền cố hết sức bắt lấy chân Tả Húc
rồi ra sức kéo xuống, cho hắn sặc nước chết đi, chỉ có thế mới giúp cô bớt
ngứa ngáy!
Xung quanh con sông đào bảo vệ thành này có rất nhiều rong rêu, Tả
Húc cứ tưởng chân mình mắc vào bèo nên dùng sức lắc lắc, sau đó cảm
giác hình như đá phải cái gì tròn tròn.