ở tình trạng kích động, em bảo tôi làm sao dám nói với em?”
“Ôi này, anh cảm thấy oan ức hả? Chẳng phải đều là anh chọc tôi tức
sao?!” Lương Ưu Tuyền liều mạng với xuống cổ áo Tả Húc “Tôi phát hiện
anh chính là quả bom hẹn giờ cho cuộc đời tôi. Nhất định tôi sẽ bị anh làm
cho tức chết!”
“Nói bậy bạ gì đó!? Em tự mình tức giận thì có!” Tả Húc nói xong câu
đó, đồng thời ý thức được bản thân đã nghiện việc cãi cọ với cô gái này.
Nếu không được đôi co với cô ấy thì tự nhiên có phần trống trải. Theo bản
năng, hắn giúp xoa dịu Lương Ưu Tuyền…ở ngực “Hít sâu, tức giận sẽ hại
sức khỏe.”
“?!”… Lương Ưu Tuyền quan sát năm ngón tay đang đặt trên ngực
mình đang từ từ vuốt ve từ trên xuống dưới. Bốp! Cô tung một chưởng vào
trán hắn.
“…” Tả Húc vẻ mặt u ám, quay lại chuyện chính “Em có nhớ cái đêm
em say rượu sau đó gây chuyện không?”
Lương Ưu Tuyền giật mình. Nháy mắt lửa giận lại bùng lên “Nhớ rất
rõ. Tôi uống say cường hôn anh, sau khi tôi tỉnh lại anh còn ra vẻ áy náy
với Đinh Đới Vĩ! Quả nhiên anh rất siêu! Chỉ có người ngu là tôi thôi, lại bị
mấy giọt nước mắt cá sấu của anh làm cho ân hận mãi. Con bà nó! Rõ ràng
là tôi bị thiệt mà anh lại còn dám không biết xấu hổ bày mấy trò đó hả Tả
Húc?!”
“Không… Cái đó không quan trọng.” Tả Húc chậm chạp lắc đầu, vẻ
mặt nghiêm túc.
“Bị anh sờ mó còn không quan trọng cái gì? Chẳng lẽ tôi lăn lộn trên
giường với anh chắc?!” Răng rắc, Lương Ưu Tuyền bẻ một cành cây khô.