Tả Húc không có vẻ gì khác lạ, bởi thế cô tự thôi miên chính mình rằng
mấy cái hình ảnh ấy chẳng qua chỉ là mộng xuân thôi, chỉ là mộng xuân
thôi. Bởi vì thế phải vững lòng tin, hơn nữa Tả Húc cũng không thích con
gái nữa. Đến giờ phút này cô có cảm giác như vừa bước ra từ trong mơ, mà
còn rơi thẳng vào ác mộng nữa!
“Cô bé này, cháu còn trẻ đừng nghĩ quẩn, có việc gì thì kể với ông
này!” Cụ ông cúi người khuyên bảo.
Lương Ưu Tuyền sụt sịt mũi, nước mắt chảy ra ào ạt. Cô ngẩng đầu
lên nhìn ông cụ xấp xỉ bằng tuổi ông mình, đầu óc hỗn loạn, run run tay chỉ
Tả Húc khốn kiếp “Tên khốn này… Hại cuộc đời cháu… Hu hu…”
“…Ặc, sao em lại trắng đen lẫn lộn thế? Là em say rượu rồi làm loạn
chứ. Em hành hạ…” Tả Húc vô liêm sỉ chống chế. Thật ra hắn đang bất
ngờ. Tả Húc đã từng nghĩ đến trăm ngàn kiểu phản ứng của Lương Ưu
Tuyền khi cô biết được sự thật, nhưng chưa từng nghĩ đến cô sẽ khóc.
Cụ ông cởi đôi giày tập thể dục ra ném Tả Húc “Cái tên tiểu tử này
dám làm thế sao?! Không được! Báo cảnh sát thôi! Cháu gái cháu đừng sợ,
ông giúp cháu báo cảnh sát!”
Lương Ưu Tuyền ngửa mặt lên trời khóc lớn “Ông không cần báo,
cháu là cảnh sát. Cháu có còng tay, cháu có súng, hu hu…”
Cụ ông nghe vậy, trong lòng sợ hãi cô gái kia “nổ súng càn quét”, lui
lại ba bước kêu “Thì ra là thế… Thôi giờ ông còn phải đi luyện công nữa.
Tiểu tử kia giúp ông lấy đôi giày! Vợ chồng son thì đừng cãi nhau…”
“…” Tả Húc ngẩng lên liếc một cái, lại đem đôi giày ném lên trên bờ.
Hắn vươn tay ra đỡ bả vai Lương Ưu Tuyền. Khăn tay cũng ướt cả rồi,
Tả Húc đành dùng cổ tay áo giúp Lương Ưu Tuyền lau nước mắt. Tả Húc