Ném vào trong bồn tắm một đống phân chó;
Sau đó
Lương Ưu Tuyền đứng trước cửa phòng, lôi một cái bình phun màu đỏ
ra, nhắm ngay cánh cửa phòng tinh xảo… Xì xì xì… Vẽ một khẩu súng
ngắn.
Sau khi vẽ xong, cô khom người, cầm túi muối hất xung quanh phòng;
Đóng cửa trước, bắt đầu thả các sinh vật “đáng yêu” ra.
…
Lương Ưu Tuyền đứng lặng ngoài cửa phòng, quay mặt vào cửa cười
điên loạn. Người ngay thẳng không làm chuyện mờ ám. Hình vẽ khẩu súng
kia chính là báo hiệu thân phận của cô, để Tả Húc biết hôm nay hắn chết
dưới tay ai!… Chờ khi Tả Húc trở về, ha ha ha ha…
Ah, kết thúc công việc!
Bước đầu tiên của kế hoạch trả thù đã xong, tiếp tục bước hai
Lương Ưu Tuyền lập tức rời phòng trọ, đầu tiên là quay về xe thay đồ,
sau đó đỗ xe jeep trong một góc khuất.
Cô nhìn đồng hồ, lịch trình mỗi ngày của Tả Húc đại khái là: chín giờ
sáng dậy, mười giờ rưỡi họp, buổi chiều có thể đi đến phim trường gặp diễn
viên. Nếu không có hoạt động xã giao thì thường mười giờ tối sẽ về nhà.
Tính toán xong, Lương Ưu Tuyền đeo kính râm, đắp áo khoác, nằm
trong xe chờ phần hai của kế hoạch trả thù, cũng như chờ Tả Húc đến chết.
Mục tiêu lần này là gì? Chính là chiếc Lincoln.