Đúng lúc ấy có mấy người ăn mặc bụi bặm đi vào tiệm mì, chiếm sạch
mấy cái bàn trống còn lại. Bọn người đó cùng không gọi món ăn, chỉ ngậm
tăm cười ha hả. Nhân viên phục vụ thấy có người tới quấy rối, vội vào
trong tìm ông chủ.
Lương Ưu Tuyền vốn đang uống bia lạnh và ăn chút đồ ngon nên
thoải mái dần, giờ lại bị tiếng ồn làm cho mất vui. Cô nhíu mày, tuy nhiên
không nói gì, chỉ đơn giản biểu lộ sự phản cảm với mấy người kia.
Một tên lưu manh huýt sáo với Lương Ưu Tuyền, giở thói côn đồ “Cô
bé đằng kia, em không thích anh hả?”
Lương Ưu Tuyền đêm nay không muốn đánh nhau nên không thèm trả
lời, chỉ quay lưng lại về phía mấy người đấy.
Tên lưu manh thấy không vừa ý liền đứng lên đi đến cạnh Lương Ưu
Tuyền, đặt mông ngồi trước mặt cô. Lương Ưu Tuyền vừa muốn nói tên
lưu manh cút thì ông chủ tiệm mì đã chạy tới giúp cô giải vây. Tay ông nắm
chặt một đống tiên mười tệ, cúi đầu khom lưng nói “Các vị huynh đệ, hôm
nay làm ăn không tốt, các ngài cứ cầm tạm đã. Mấy ngày sau tôi sẽ bù
thêm.”
Tên lưu manh kia nhổ cây tăm ra, đập bàn, một cước đã ông chủ lăn ra
đất “Ông đang đuổi ăn xin đấy à?! Bọn này có tới tám người, không có 800
tệ thì lần sau ông không cần buôn bán nữa đâu!”
Nhưng hắn vừa dứt lời thì, “Bịch!”, ăn nguyên một chai rượu vào đầu.
Tên lưu manh ôm đầu kêu thảm thiết, Lương Ưu Tuyền ném vỏ chai
đi, còn chưa kịp lôi cảnh huy ra thì bảy tên còn lại đã lôi dao ra, vây lấy cô.
Loảng xoảng loảng xoảng! Hai tiếng vang lên, lần lượt có hai tên khác
ăn rượu vào đầu, nhưng lần này không phải Lương Ưu Tuyền ra tay nữa.
Tả Húc lôi Lương Ưu Tuyền ra đứng sau mình.