Chỗ quay phim là một dãy núi cao vừa vừa, nhưng phong cảnh thì đẹp
như tranh vẽ.
Lương Ưu Tuyền vốn tưởng rằng phải tự mình dựng liều đốt lửa,
không ngờ trong này có cả làng du lịch. Nói tóm lại là cái giường xếp cô
vác từ nhà đi dường như không có cơ hội được sử dụng.
Phó đạo diễn cầm loa đi quanh quanh kêu mọi người kí tên để đi lấy
phòng. Tả Húc với tư cách nam chính đương nhiên đãi ngộ không tồi, căn
phòng tốt nhất có chứa đài ngắm cảnh hình quạt cũng là dành cho hắn sử
dụng.
Đám trợ lý của Tả Húc thì xách túi lớn túi nhỏ quay về phòng chuẩn
bị, còn nhóm diễn viên thì phải đứng ở đại sảnh chờ chỉ thị cảu đạo diễn.
Sau khi tất cả đã xong xuôi Lương Ưu Tuyền mới phát hiện ra chẳng
ai để ý đến cô. Cô vội gọi Tả Húc, nói “Anh cũng quá đáng quá rồi, chẳng
lẽ ép em ngủ ở hành lang à?”
“Em lên lầu cùng trợ lý trước đi. Cứ chọn cái giường em thích. Dù anh
có phải nằm hành lang thì cũng không thể để cảnh sát phải làm thế được,
đúng không?” Tả Húc nói ngọt xớt.
“…” Lương Ưu Tuyền nghe thấy hắn nói trong phòng hắn còn những
người khác thì mới yên lòng đi. Trước khi đến đây cô đã nghĩ kĩ rồi, nhất
định phải giữ khoảng cách với Tả Húc, chứ nếu để Đỗ Mai Mai cứ ba ngày
lại chạy đến đồn khóc lóc thì cô cũng chịu không nổi.
Nhưng khi bước vào phòng thì một vấn đề mới lại tới. Trong căn
phòng rộng rãi này các trợ lý của Tả Húc – trước khi Lương Ưu Tuyền lên
lầu – đã kịp thời chiếm chỗ rồi. Hai người ngủ giường đôi, hai người ngủ ở
ghế sô pha trong phòng khách, chỉ còn một cái phòng ngủ không quá lớn
cho Tả Húc. Lương Ưu Tuyền đương nhiên không có khả năng ngủ cùng
đàn ông lạ, càng không thể ngủ cùng giường Tả Húc, bởi thế cô đã không