làm thì thôi chứ làm rồi là phải làm cho xong, đành chuyển giường xếp ra
cái ban công ngắm cảnh ngoài trời. Trước khi ngủ được ngắm trăng cũng
không tệ, cô tự an ủi mình.
Sau khi cô sửa soạn xong liền thư thái nằm trên giường, hai tay gối
đầu hưởng thụ ánh mặt trời buổi chiều, gió mùa hạ nhẹ nhàng thổi. Cảm
giác thật tuyệt.
Nghĩ về chuyện ngày xưa, suốt 23 năm qua cô xem như đã quen với
lối sống này rồi. Các loại quy củ luôn có mặt trong cuộc sống của cô, bình
ổn, duy chỉ có mấy năm đó là cô thấy lúc lên lúc xuống bất ngờ. Sinh mệnh
đột nhiên xuất hiện một người ông nguyện ý cùng ta chia sẻ vui sướng ưu
sầu, nguyện lúc ta mệt mỏi đứng ra an ủi. Ah, qua nhiên thần kì.
Mà cô, đối với những kế hoạch trong tương lại thì giống như các cô
gái khác, chính là kết hôn, sinh con rồi sống đến cuối đời. Chỉ là cô đã ngây
thơ cho rằng mối tình đầu chính là người chồng tương lai của mình, khiến
cô đối xử với bạn trai như thân phận một người vợ. Cô biết rằng một người
vợ thì phải chăm chỉ làm việc, không được càu nhàu, không được vì buồn
chán mà gọi điện đến quấy nhiễu đối phương học tập hay làm việc, ngày lễ
ngày tết cũng không cần làm gì lãng mạn. Tiêu tiền một cách sáng suốt là
tốt, và phải biết chời đợi.
Chính bởi vì suy nghĩ “quá mức” này cùng với hình thức yêu nhau
“tiết kiệm” khiến cô biến thành một “hòn vọng phu”.
Lương Ưu Tuyền vô lực thở dài. Người luôn lớn lên, bây giờ nghĩ lại
mới thấy, lúc trước không thể với Lâm Trí Bác cũng là do cô không hiểu
tình yêu, hận đã không nghĩ kĩ sao lại năm tháng chần chừ với tình cảm
này. Thật ra quý trọng hiện tại mới là quyết định sáng suốt nhất.
Cô cười ngốc nghếch với bầu trời xanh thẳm, dùng tờ tạp chí che mặt,
ánh nắng lúc này chính là thứ tuyệt nhất cho một giấc ngủ.