khúc khích, giơ lon bia lên hướng Tả Húc nói “Anh quả nhiên rất giỏi nói
gần nói xe để xỏ xiên người khác đấy.”
Tả Húc nhún nhún vai “Anh chỉ đang phát huy tinh thần sử dụng
thành ngữ Trung Quốc thôi mà. Cái này gọi là rèn luyện văn hóa đấy,
nhưng chắc em không hiểu được đâu.”
“Chúng ta có lĩnh vực trái ngược nhau. Em là phát huy tinh thần võ
thuật Trung Hoa.” Lương Ưu Tuyền nhe răng cười.
“…” Tả Húc cười đáp lại “Không nhìn ra là anh cố tình nhường em
sao?”
Lương Ưu Tuyền khịt khịt mũi, tỏ vẻ khinh thường “Sao không nói là
anh nham hiểm đi? Anh toàn thừa dịp em không chuẩn bị để đánh lén chứ
lúc mặt đối mặt chưa chắc đã là đối thủ của em đâu nhá. Em thế nhưng mà
đang liên tục vô địch giải đấu võ đấy!”
“Ah, chỉ có mình em tham dự giải đó chắc là thấy cô đơn lắm đúng
không?” Tả Húc biết rõ sau khi hắn nói xong nhất định sẽ bị Lương Ưu
Tuyền ném cái gì đó, cho nên nhanh chóng né ra, như thế cũng đỡ bị tấn
công.
Lương Ưu Tuyền thấy hắn tựa vào lan can liền cười xấu xa, liếc hắn
cái nữa sau đó nằm xuống gối, nhìn lên bầu trời đầy sao sáng, dải Ngân hà
màu bạc giống như những hạt bụi đang bay chầm chậm. Được chứng kiến
cảnh đêm đẹp như vậy khiến tinh thần ai cũng thoải mái.
“Đẹp thật! Trách không được mọi người cứ xin nghỉ phép để lên núi.”
Lương Ưu Tuyền chưa bao giờ đi chơi riêng với bạn bè, trừ những lúc nhà
trường tổ chức.
Tả Húc nhấp một ngụm bia, thờ ơ nói “Anh biết em sẽ thích mà. Thế
nhưng có người hôm qua nói không muốn đi cơ đấy.”