“Hả?… Anh thôi đi, cứ như anh cố tình sắp xếp ý. Anh là lợi dụng em
để dễ dàng đi xa quay phim, còn em là lợi dụng việc giám sát anh để đi
ngắm cảnh.” Lương Ưu Tuyền vừa nói vừa đứng lên, đi đến bền khung thịt
nướng lấy một miếng mực ra nướng.
Đúng lúc cô nướng chín miếng mực, còn chưa kịp cho lên miệng thì
Tả Húc đã tiến đến cạnh, há miệng một cái đoạt lấy phần ngon nhất của
mực.
“…” Lương Ưu Tuyền giơ que xiên mực ra “Lấy hết đi. Em không
thèm ăn nữa mới cho anh đấy.”
“Ừ, lại đây.” Tả Húc đã quay lại ghế, lười biếng ngoắc tay.
Lương Ưu Tuyền thấy hắn được đằng chân lên đằng đầu cũng không
muốn mắng, liền đến gần đưa cho hắn. Tả Húc cũng không có cầm xiên,
trực tiếp lấy miếng mực thứ hai, sau đó ném cho Lương Ưu Tuyền một nụ
cười rất mờ ám.
“…” Lương Ưu Tuyền vì nụ cười đó mà hoảng sợ, nhưng cô khôi
phục rất nhanh, nghiêm túc nói “Anh đứng đắn một chút thì bị bắt đi lính
chắc? Hiện giờ chúng ta đang là cảnh sát với nghi phạm đấy.”
Tả Húc vừa nhấm nháp mực vừa nói “Chẳng có nghi phạm nào sẽ
mang cảnh sát đi du sơn ngoạn thủy*, càng không có cảnh sát nào lại ghen
tuông khi thấy nghi phạm ở bên người con gái khác.”
(*ngắm cảnh)
“?!”… Lương Ưu Tuyền giật mình, cô có ghen tị sao? Làm gì có chứ,
chỉ là không thích một chút thôi mà.
Tả Húc ngồi xếp bằng, dành ra một chỗ cho Lương Ưu Tuyền. Lương
Ưu Tuyền vốn không thèm để ý đến, nhưng khi cô xoay người định bỏ đi