TỶ, CHO EM ĐƯỜNG SỐNG! - Trang 347

“Cơ bắp to không có nghĩa là cái đó cũng to đâu.”

(*phụt* quả nhiên anh có thể vô sỉ hơn =].)

“…” Lương Ưu Tuyền mặt đen sì, không ngờ Tả Húc lại nói thế “Cái

người này, hai người không phải bạn bè sao?”

“Trên đời không được đùa vợ bạn. Anh ta có ý đồ đoạt người của anh

thì sao là bạn anh được?” Tả Húc lại lườm nguýt người ta, hoàn toàn không
thừa nhận lúc trước là tự hắn cho Ngô Thiên Khải số điện thoại Lương Ưu
Tuyền.

Lương Ưu Tuyền nghe được câu này không cười nổi, cô nhấc đầu

mình ra khỏi bả vai Tả Húc, nói “Nếu năm nay em mới mười tám tuổi, em
sẽ cảm thấy mối quan hệ của chúng ta rất mới lạ. Nhưng em đã hai tư tuổi
rồi Tả Húc à… Em vẫn muốn có một tình cảm quang minh chính đại.
Đương nhiên, người đàn ông đó sẽ không xuất chúng như anh, nhưng ít ra
có thể thoải mái giới thiệu em với bàn bè rằng em là bạn gái anh ấy.”

Tả Húc quay người lại ngồi trên ghế dài “Anh cũng không phải yêu

đương vụng trộm!… Em…”

“Hôm Đỗ Mai Mai mất tích, thật ra là đến đồn cảnh sát tìm

em.”Lương Ưu Tuyền ngắt lời hắn, cô thở dài, nói thêm “Em thừa nhận em
rất thông cảm với cảnh ngộ của chị ấy, nhưng cùng lúc em cũng hiểu việc
anh phải gắn vác thêm cuộc đời của một người khác là rất không công
bằng. Sau khi chị ấy bị thương có phải anh đã hứa là sẽ chăm sóc chị ấy cả
đời? Chị ấy cho rằng đó là lời anh hứa sẽ ở bên chị ấy cả đời. Sự xuất hiện
của em chính là sự phá hủy giấc mộng của chị ấy, em có thể làm như mắt
điếc tai ngơ sao?”

Tả Húc trầm mặc hồi lâu… Ngón tay xoa bóp trán, vẻ mặt mệt mỏi.

Lương Ưu Tuyền ngồi xổm trước chân hắn, không biết nên nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.