“Việc lớn nhất thì giờ cũng đã xong rồi,” một lát sau, Jason thở dài nói.
Và không biết trời xui đất khiến thế nào, ngay khi cậu vừa dứt lời thì
trời đổ mưa.
“Thứ Bảy nào ở Cornovaglia cũng vậy à?”
Cậu bé tóc đỏ không trả lời. Nhưng bước được vài bước thì cậu bật cười
nghèn nghẹn.
“Có gì đáng để cười chứ?” Jason hỏi.
Thực ra mà nói, ngay cả cậu cũng muốn cười.
Rick lắc đầu và phá lên cười.
Chúng cứ cười khúc khích cho tới tận khi về đến Biệt thự Argo, nơi ông
Nestor đang đứng trước cổng nhà đợi bọn chúng.
Từ bên trong vọng ra tiếng củi cháy lách tách.
Mặt trời trốn biệt sau hỗn hợp nhão nhoét của mây và mưa. Bọn trẻ thay
quần áo lần thứ ba trong ngày. Rick tròng vào người một chiếc áo len của
ông Covenant và một cái quần bò, quá khổ so với người cậu.
Ông Nestor xoay xở trong bếp chuẩn bị món súp rau cùng bánh mỳ
nướng giòn tan. Mùi thơm thật hấp dẫn.
Những hạt mưa tí tách trên các mặt kính. Ngọn lửa trong lò, hơn cả việc
làm ấm không khí, nó sưởi ấm cả tâm hồn: một sắc màu sống động, mạnh
mẽ, và thi thoảng tiếng nổ của củi cháy nghe giống như tiếng chuông yên
bình của một chiếc đồng hồ.
Ông Nestor vừa huýt sáo vừa dùng muôi quấy nồi súp. Ba đứa trẻ, lúc
này người đã khô ráo và cũng đã thay quần áo mới, ngồi quây quanh bàn ăn
trong bếp quan sát ông mà không nói lời nào.
“Điện thoại,” ông nói, sau đó im lặng một lát.
Ông còn chưa kịp dứt lời, điện thoại đã đổ chuông.
Bố mẹ của Jason và Julia muốn chắc chắn rằng mọi chuyện đều ổn.
“Vâng, vâng… tất cả đều ổn.” Jason nói dối. “Không. Tại sao chứ?”