Lúc này cả ba đều nghe thấy, xa xa bên dưới, sâu thẳm, nhưng không
thể lẫn vào đâu được, âm thanh của biển.
“Cái hang!” Jason thì thầm. “Giờ thì nó ngay gần đây thôi... Có lẽ ở
ngay phía sau đây thôi...”
“Nhưng nếu chúng ta đã chọn sai cửa thì sao?” Julia ý kiến, chỉ mỗi việc
men theo cái lối đi chật chội đó trong bóng tối cũng đủ làm cô bé cảm thấy
rùng mình sợ hãi.
Nhưng Jason không mất thời gian để nói thêm điều gì nữa. Cậu bé bò
rạp người xuống và dùng nến soi sáng con đường mà cậu vừa dọn đá.
Không suy nghĩ quá nhiều, cậu bé trườn qua lỗ hổng.
Rick và Julia nghe thấy cậu thở hổn hển. Sau đó một lát, Jason hét lên:
“Được rồi! Mình lại đứng được rồi! Nào, đến đây đi!”
“Cậu nhìn thấy gì?” Rick vừa hỏi vừa gật đầu ra hiệu bảo Julia đi trước.
“Ở đây lối đi cao hơn và vẫn đi tiếp như lúc đầu! Đoạn phía sau, tớ có
cảm giác nó hơi uốn về phía bên trái.” Jason trả lời.
Julia bò rạp xuống đất. Dưới tay cô, tảng đá vừa lạnh vừa ướt. Cô bé
nhắm mắt, chui qua lỗ hổng mà vừa lúc trước, Jason đã biến mất vào đó. Ít
nhất lần này cậu em côđã nói đúng: chỉ sau có vài mét, cô lại có thể đứng
thẳng được. Cô bé quay lại nhìn cái lỗ mình vừa chui ra khỏi, đồng thời tự
hỏi vì lý do gì mà cái lối đi đó phải chật hẹp như vậy. Chỉ cần trong ba đứa
có đứa nào mập mạp chút thôi thì cũng khó mà chui qua đó được.
Ở phía bên này, dù sao thì mọi thứ cũng phần nào đỡ hơn. Lúc này, Julia
không còn cảm giác ngột ngạt khủng khiếp nữa, bởi vì trời đã lạnh hơn.
Nhưng luồng gió mạnh có nguy cơ thổi tắt các ngọn nến.
Cô bé gạt những sợi tóc bết mồ hôi lạnh ra khỏi mắt và trán rồi cố nhìn
rõ mọi thứ. Lát sau Rick cũng đã bò ra, vừa thở hổn hển, vừa đẩy lên phía
trước cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên mà cậu quyết không rời.