trao đổi với nhau trong sân nhà thờ sau lễ Misa ngày Chủ nhật?
Đã định đứng lên để từ giã, tôi nán lại hỏi thăm bà ta:
- Bà có biết ở đâu tôi sẽ có thể đưa các truyện ngắn của tôi để nhờ họ
xét cho xuất bản không?
Bà ta mỉm cười một cách lịch thiệp, bà ta nhìn tôi như thể nhìn một đứa trẻ
nhất định muốn đi nhưng mỗi bước mỗi té, vì hai chân của nó không chịu
đựng nổi trọng lượng thân thể của nó.
- Chắc cô biết, truyện ngắn, khó lắm…Người ta không thể bán được
truyện ngắn, nếu không phải là một tác giả có tầm cỡ như
Maupassant..Ngày nay có thể bán chạy, nếu đó là truyện dài…
Tôi gần như reo lên:
- Bà muốn một cuốn tiểu thuyết?
Rồi tôi như thấy bóng ngạo nghễ của Wanda xuất hiện trước mắt tôi và ngồi
vào cái ghế phô tơi bên cạnh bàn làm việc.
Bà thư ký của ông giám đốc trả lời:
- Đúng như thế, cô hãy viết một cuốn tiểu thuyết và khi nào cô viết
xong, hãy đem đến cho chúng tôi…
Tôi đã đọc được trên mặt của bà ta cái điều chắc chắn rằng bà ta đã đuổi tôi
đi luôn không bao giờ trở lại nữa. Bà ta không biết rằng với Wanda vô
hình, chúng tôi có đến ba người trong văn phòng của bà.
Tôi đã nói với bà ta lời tạm biệt và trên ngưỡng cửa, tôi xoay người về phía
bà ta, nói thêm:
- Trong ba tháng nữa, tôi sẽ trở lại đây với quyển tiểu thuyết của tôi.
Kiên nhẫn cho đến cuối cái màn kịch mà chắc chắn bà ta coi như một trò
đùa ấy, bà ta nói:
- Cô không nên quá vội vã, cô đến khi nào cũng được…
Tôi đi xuống theo cái cầu thang nhỏ. Người gác cổng đợi tôi ở dưới đó. Tôi
liếc nhìn các quyển sách để trên quầy, chúng không được cắt xén.
Tôi hỏi:
- Vì sao ở đây có nhiều sách như thế?
Người gác cổng nhún vai, và trả lời vắn tắt:
- Tổng kê.