một vòi phun nước lanh, mẹ tôi còn chưa biết đó là vòi nước lạnh, đã vội
kêu lên:
- Coi chừng bị bỏng nước sôi đấy!
- Nước lạnh mà! – bà kia đáp lại.
Tất cả chúng tôi nhào tới để nốc nước lạnh của vòi phun nước ấy. Hầu hết
mọi người đã cởi trần. Khoái lạc biết bao khi được đứng dưới tia nước để
kỳ cọ thân thể đầy cáu ghét…người ta chuyền tay nhau một miếng xà
phòng và người ta nhìn Ilus với ánh mắt cám ơn, bà ta là người duy nhất đã
đem theo xà phòng và sẵn sàng cho mọi người mượn.
Tính bẽn lẽn thẹn thùng đã biến mất, bà vợ ông đại tá, ở trần, chạy lăng
xăng giặt giũ áo quần lót của bà và Ilus kỳ cọ chân và bắp vế, vé váy đến
tận háng.
Niềm hân hoan của chúng tôi đột ngột đổi thành nỗi kinh hoàng, một quả
mìn vừa mới nổ rất gần nơi này. Chúng tôi mặc lại áo quần nhanh như chớp
và vội vàng trở về hầm với những xô nước đầy tràn. Đạn trái phá càng lúc
càng rơi xuống dữ dội hơn và Pista, nhanh nhẹn một cách lạ lùng, đi qua đi
lại trên tấm ván như thoi đưa để giúp những người yếu đuối nhất chuyển
các xô nước quý. Trên đường, chúng tôi chạy nép vào các bức tường và số
nước mà chúng tôi quý như vàng không khỏi bị đổ bớt nước xuống đất,
mặc dù chúng tôi vô cùng cẩn thận.
Ở trước toà nhà của chúng tôi, khẩu đại bác đang khạc đạn… Vui mừng
xiết bao khi chúng tôi đã bình an vô sự vượt qua được ngưỡng cổng toà
nhà. Hình như chúng tôi đã quên mất rằng chỉ một quả bom cũng đủ làm
sụp đổ toàn thể toà nhà lên trên chúng tôi, ý nghĩ duy nhất của chúng tôi là
sự tin tưởng rằng những bức tường vững chắc của toà nhà sẽ che chở chúng
tôi chống đạn súng liên thanh và những mảnh vỡ của mìn.
Băng qua sân về hướng tầng hầm, một tình cảm mạnh hơn tôi thúc đẩy tôi
tới phía các con ngựa. Hai xô nước của tôi xô nào cũng còn đầy được một
nửa. Không bao giờ trong đời tôi, tôi quên được lúc này. Trước tiên tôi tới
gần con ngựa ngồi, đưa nước cho nó. Tiếng hí sung sướng nó để thoát ra,
nhắc tôi nhớ lại những tiếng mà chúng tôi reo lên khi tới địa điểm hồ tắm.