bằng cánh tay, đó là một báu vật vô giá.
Vài phút sau bốn giờ, một linh mục già đến, mang theo thánh thể đựng
trong một cái hộp thếp vàng và một bình rượu lễ. một góc căn hầm của Ilus
được sắp xếp thành phòng xưng tội, người ta đặt ở đó một cái chăn ở dưới
đất cho những người quỳ xưng tội. Rồi chúng tôi xếp hàng người này đứng
sau lưng người kia và buổi xưng tội bắt đầu.
Đầu cúi xuống, ông Radnai cũng xếp hàng. Người gác cổng và bà vợ ông
ta cũng có mặt ở đó, ăn mặc đàng hoàng như thể đi xem lễ ở nhà thờ. Eve
không buông tay Gabriel ra, họ đứng hơi riêng biệt ra một chút. Ông biện
lý sốt bốn mươi độ, ông nói huyên thuyên, vớ vẩn và sắp được sức dầu
thánh lần cuối cùng. Etienne thắp đèn cầy trên bàn thờ và căn hầm đột ngột
sáng lên. Sau khi xưng tội, người ta lần lượt đến quỳ trước bàn thờ.
Đến lượt tôi, tôi cảm thấy tim tôi đập rất mạnh. Gần như khóc, tôi nói với
vị linh mục:
- Thưa cha, con không muốn chết. Con mới mười lăm tuổi. Con sợ
chết. Con còn muốn sống.
Khuôn mặt vị linh mục xanh xao, mí mắt cụp xuống, bất động trước mặt
tôi. Biết bao lần, vị linh mục già đã phải nghe những lời phản kháng như
thế, biết bao lần người ta nắm lấy bàn tay ông và nói "Thưa cha, con còn
muốn sống lắm, người ta không thể chết đi trong sự tối tăm và dơ bẩn này,
khi có những đất nước ở đó mặt trời chói lọi, ở đó người ta đi thung dung
ngoài đường, trong lúc chúng con bị vây hãm ở đây, trong cái thành phố bị
biến đổi thành nghĩa địa này…"
Về phần tôi, tôi nói:
- Thưa Cha, con run sợ mỗi khi phải đi ra ngoài, người ta chỉ còn có
thể đi trên các xác chết, từ mọi phía những con mắt lờ đờ nhìn con với ánh
mắt ngạc nhiên và trách móc, vì con còn ở trong số những người còn
sống….
Vị linh mục già dịu dàng nói:
- Số phận của thân xác chúng ta không quan trọng nhiều lắm đâu. Cái
chết mà chúng ta quá sợ, chỉ là một sự giải thoát, nó chỉ là lúc linh hồn
thoát ra khỏi thể xác để vào cõi vĩnh hằng. Và con ơi, Chúa Trời thương