yêu chúng ta biết bao. Người đón chúng ta với một tình yêu vô hạn và vô
tận. Trong cõi thiên đường, không có chiến tranh, cũng không có người
chết. Mặt trời, hoà bình, một niềm vui tuyệt vời đasng đợi chúng ta ở đó.
Chúng ta có thể sợ hãi diều gì nó ? Và những người chết chung quanh
chúng ta ở đây, con đừng tưởng tượng là họ buộc tội chúng ta, trái lại, họ
thương hại chúng ta, vì chúng ta còn phải chịu đựng những nỗi đau khổ của
cuộc đời này. Con đừng quên rằng một người nào trong số những người đã
trút hơi thở cuối cùng tại đây, giữa những đống đổ nát này, sẽ mất phần
trong đời sống vĩnh hằng.
Khi đi ra, tôi để ý thấy không còn một người nào nữa chung quanh tôi.
Xuyên qua bức màn nước mắt của tôi, ánh sáng của các cây đèn cầy phản
chiếu tất cả các màu sắc của cầu vồng, các bức tường đã mờ đi, ngôi nhà
thờ trở thành lộng lẫy, ở đó ánh sáng hình như càng lúc càng trở nên chói
lọi hơn, như thể những tia sáng của mặt trời đã lọt vào đến tận đó. Những
giọng run run hát những bài thánh ca và một niềm vui sướng trong sạch
làm cho tôi hầu như mê mẩn tâm thần, tưởng mình đã thông cảm được với
Thượng Đế…
Mãi một lúc lâu sau tôi mới trở về với thực tại. Tôi thấy Eve và Gabriel quỳ
trước bàn thờ. Vị linh mục già cử hành hôn lễ của hai người. một cảnh
không thể nào quên, đó là lúc hai người thề trung thành với nhau cho đến
lúc lâm chung, lời thề nguyền thốt ra ở đây, nơi ngưỡng cửa của cõi vĩnh
hằng và là nơi có bóng dáng thường xuyên của tử thần.
Linh mục từ giã chúng tôi vào lúc bảy giờ sáng, trong lúc máy bay oanh tạc
dữ dội. Người ta tin rằng ngày hôm ấy sẽ còn kinh khủng hơn các ngày
trước đó. Toà nhà đã hư hại nặng và một phần hành lang của tầng ba đã đổ
xuống trong sân.
Mỗi người kiếm một món quà mọn tặng cho đôi vợ chồng mới cưới. Ông
Radnai tặng họ một quả cam. Ông đã giữ trái cam hoàn toàn khô ấy từ năm
tuần rồi, không dám ăn, để dành cho những lúc khó khăn hơn. Người gác
cổng đã đem đến một ly rượu. Mọi người đều vui.
Sau đó Eve đến tìm Ilus trong căn hầm nhỏ của bà ta và trao cho bà quả
cam để bà cho đứa bé ăn.