Chúng tôi xô đẩy nhau chạy trong hành lang. Ông bác sĩ đặt Pista nằm
xuống. Cả hai người đầy máu, như thể họ đã được nhúng trong một thùng
nước sơn màu đỏ.
Có một tiếng khàn khàn ở đàng sau hỏi:
- Anh ta đã bất tỉnh?
- Anh ta chết rồi! – ông bác sĩ đáp một cách rụt rè, gần như với một
giọng tạ tội – Chúng tôi đã đi quá xa, một quả mình đã nổ ngay ở chỗ anh
ta đang đi. Luồng gió đã ném tôi vào một bức tường, khi bụi và khói tan,
tôi nhìn lại và thấy anh ấy đã chết rồi…
Bà vợ goá của ông chủ nhà băng thấy trong người khó ở và lảo đảo rời khỏi
gian phòng, mùi máu làm chúng tôi xúc động đến tận tâm can, Ilus khóc
nức nở.
- Đây là cái bao của anh ấy – ông bác sĩ nói tiếp - trong đó có những gì
mà anh ấy dành cho các người.
Anh ta đưa cái bao cho Ilus. Đã mất nhiều phút rồi mà bà ta chưa tháo được
sợi dây, nhưng không có ai giúp bà ta, vì chúng tôi đứng sững như những
hòn đá. Cuối cùng khi bà mở được cái bao ra thì người bà đã lấm bê bết
máu. Với hai bàn tay run run, bà lấy ra được hai hộp sữa bột. Bà liền phá
lên cười:
- Sữa cho con tôi, nó sẽ không chết đói! Lạy Chúa, đây là sữa cho con
tôi! Cho đứa con tội nghiệp của tôi, sữa ngon cho em bé của tôi…
Bà ta phải mất một lát mới trấn tĩnh lại được và bà lục lọi dưới đáy bao, lấy
ra một cái khăn trùm đầu màu trắng tuyệt đẹp.
- Khăn trùm đầu của cô dâu – ông Radnai nói, trong lúc nơi góc đường
khẩu đại bác bắt đầu khạc đạn trở lại.
Eve lấy tay che mặt và lắc đầu quầy quậy:
- Đừng cho tôi cái khăn trùm ấy!
Ilus đang cầm cái khăn bước lại gần và phủ khăn trùm lên xác Pista, dịu
dàng như thể bà đắp cho con bà đang ngủ.
- Cám ơn, cám ơn… - bà thì thầm không ngớt.
Cái hành lang chật hẹp biến thành một nhà thờ nhỏ với đèn nến thắp chung
quanh người chết. Chúng tôi quỳ xuống và Eve cất cao tiếng đọc kinh cầu