Christine Arnothy
Ước mơ
Dịch giả: Văn Hoà – Nhất Anh
P 1- Chương 10
Đêm ấy có người đập cửa. Chúng tôi nghe, sửng sốt vì sợ. Ông Radnai ra
mở cửa và sự ngạc nhiên làm ông thụt lùi lại vài bước. Ba người Đức bước
vào…Chúng tôi tái xanh cả mặt, như thể đã thấy những con ma. Đó là
những tên lính đã muốn cho nổ sập ngôi nhà vì luơng thực của chúng bị
đánh cắp.
Ông chủ quán hỏi:
- Các ông muốn gì nơi chúng tôi?
Viên đại uý đáp:
- Bây giờ chúng tôi không còn muốn gì nữa hết, chúng tôi chỉ yêu cầu
các người cho chúng tôi một ít quần áo thường dân. Đó là hy vọng duy nhất
và mong manh có thể làm cho chúng tôi thoát khỏi vòng nguy hiểm..Nếu
người ta tìm thấy chúng tôi mặc quân phục chúng tôi sẽ chịu số phận như
những người khác , nằm chết trước các ngôi nhà…
Lúc ấy chính là lúc mỗi người chúng tôi có thể đánh giá mức độ mà tôn
giáo đã ảnh hưởng đến tư tưởng và hành vi của mình. Chúng tôi đã đối diện
với quân thù đã phá hoại kinh đô của chúng tôi, họ là những người phải
chịu trách nhiệm về tất cả sự đổ nát này. Nhưng bây giờ họ đứng đó, do dự,
lo âu. Họ cũng có một gia đình ở một nơi nào đó tại nước Đức, vợ con và
bố mẹ. Những người này chắc chắn đang cầu nguyện để được gặp lại họ…
vì mỗi người lính đều có một người nào đó đợi họ quay về… và mỗi người
đã hành động theo lệnh của cấp trên.
Tất cả chúng tôi đều có những tư tưởng giống nhau, vì sau một lúc chúng
tôi đều hành động như nhau. Người gác cổng lấy trong tủ ra một bộ comlê
và nói:
- Bộ này trước kia là của con trai tôi.
Chúng tôi rụt rè nhìn ông Radnai. Bây giờ ông ta đeo huy hiệu sao vàng.
Người Đức có tội nặng hơn hết đối với ông ta và kể từ nay, lời nói của ông