ƯỚC MƠ XANH - Trang 102

:
- Tôi vừa hay mình bị bệnh sáng nay...
Muốn nói thêm một câu gì đó nữa, nhưng rồi ông Thái im bặt, bởi vì ông
biết tìm ở đâu ra được ngôn ngữ nào, gởi trọn trúng những hỗn độn như tơ
giăng trong suy nghĩ của ông. Thật chẳng dễ dàng chút nào . Ắng lặng hồi
lâu rồi ông cũng nói tiếp thêm được một câu, trọn nghĩa thật sự với giềng
mối câu chuyện mà ông muốn đề cập đến :
- Bao năm qua tôi đã không phải với mình . Có lẽ mình hận tôi lắm phải
không Mây ?
Giọng bà vẫn đều đều không vui, không buồn :
- Hận à ? Để được gì ? Tất cả những ký ức xưa tôi đã quên bỏ sau lưng
mình . Khi vừa bước chân ra khỏi cổng ngôi biệt thự đó, tôi đã không còn
nhớ gì nữa.
Bà chấm dứt câu nói và đủng đỉnh rót nước vào chiếc tách rồi đẩy về phía
ông :
- Mời ông uống nước trà con Ốc Tiêu vừa châm khi nãy đấy.
Ông Thái như chết lặng người, trước những lời xưng hô cố tình phân rạch
ròi kia. Bà đã xem ông bình thường giống như một người khách không hơn,
không kém, và ông nghe lồng ngực mình cứ nhói buốt . Cố nuốt cơn nghẹn
chạy ngược xuống lồng ngực, giọng ông thật khiên cưỡng:
- Mây ! Tôi không dám xin mình tha thứ cho tôi, bởi tôi không đáng được
như thế . Tôi chỉ xin mình cho phép tôi được thường xuyên đến đây, để
thăm nom mình và con gái . Bởi vì dù sao chăng nữa thì chúng ta vẫn còn
có chung một đứa con.
- Ông đâu thiếu thốn đường con cái để đi nhặt nhạnh lại thứ mà lúc xưa ông
cố ý quăng bỏ.
Chất giọng ấy nếu là người ngoại cuộc, sẽ cho là hờ hững nói cho qua
chuyện . Nhưng khi đã thực sự là người ở trong cuộc, mới cảm nhận đầy đủ
hết độ nồng cay, lẫn cả chua chát của nó . Ông Thái thở hắt, uể oải cất lên
chất giọng nửa tự trách bản thân mình, nửa như là sự bi hận của một kẻ nào
đó :
- Tôi đã phụ rẫy mình suốt bao nhiêu năm qua, mà không ngờ rằng cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.