ƯỚC MƠ XANH - Trang 100

xẻo mũi em đó.
Hải San ngạc nhiên khi thấy ông Thái đang chậm bước vào nhà mình . Cô
đứng sừng sững ngay cửa chính và cứ thế nhìn ông trân trối :
- Bệnh tình má con thế nào rồi Ốc Tiêu ?
Cô bàng hoàng, tưởng không tin ở đôi tai mình nữa . Cô không nghe lầm
chứ ? Điều gì xui khiến ông đặt chân đến ngôi nhà gỗ nghèo nàn của má
con cô và cất lên tiếng hỏi trầm ấm đến thế ? Lòng nghi ngờ và hoang
mang trỗi dậy trong cô, khiến cho giọng nói cộc cằn khô lạnh bật thoát khỏi
môi :
- Ông đến xem thử má tôi chết chưa chứ gì ?
Ông Thái không trả lời, nhưng gương mặt có vẻ như có một bóng tối muộn
phiền trùm phủ . Ông nhìn cô, nói chậm rãi :
- Con không mời ta vào nhà sao ?
Một cái nhún vai đầy ngạo đời, kèm theo chất giọng mỉa mai của Hải San :
- Tôi không tiếc một chỗ ngồi . Chỉ sợ không khí ở đây mùi ẩm mốc, đâu
xứng với người giàu có bậc nhất như ông.
Lần thứ hai ông lại lắc nhẹ đầu im lặng . Hải San lách tránh người sang
bên, để ông bước vào trong nhà . Ông đảo mắt hết chung quanh, dù thật là
sạch sẽ ngăn nắp, nhưng vẫn không giấu được sự thiếu thốn nghèo khổ .
Hải San cứ chằm chằm nhìn ông, sự thật cô không thể nào hiểu được vì sao
ông đến đây.
Trong buồng chợt phát ra tiếng ho và tiếng nói mệt nhọc của người mẹ
vẳng ra :
- Ai đến nhà mình vậy con ? Cô ba Quang phải không ?
-...
- Con làm gì đó Ốc Tiêu ?
Hải San trả lời lúng túng:
- Không... Con không làm gì cả.
Lại một chuỗi ho dài nữa . Hải San nửa muốn chạy vào trong với mẹ,
nhưng nửa đứng chôn chân tại chỗ . Sự có mặt của ông Thái đã làm cho cô
thấy rối rắm . Vì thế cô cứ vùng vằng, khó liệu.
- Ta muốn vào thăm bà ấy . Con cho phép chứ Ốc Tiêu ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.