ƯỚC MƠ XANH - Trang 112

đủ can đảm đến trước mặt cha em để xin tội cho mẹ em ư ?
Lâm Khang khuyến khích :
- Em chưa làm thì sao lại quá bi quan. Thử một lần đi, dù gì thì em vẫn là
con gái của bác Thái mà.
Kim Sa cất giọng chán chường :
- Nhìn mặt em mà ba còn không muốn nhớ nữa là, nói chi đến chuyện nhắc
nhở đến mẹ em.
Bất giác Kim Sa bật khóc rưng rức . Tiếng cô như nghèn nghẹn :
- Mấy tháng nay em không làm việc gì cho ra hồn cả, em buồn quá sức rồi
Lâm Khang ơi. Em không dám hình dung ra một sự đổ vỡ sẽ về trong ngôi
nhà nầy . Thực sự là em không có can đảm một chút nào . Em rất sợ, em rất
sợ.
Kim Sa chỉ nói đến bấy nhiêu thôi, rồi như không kềm được xúc động, cô
đổ nhào vào lòng anh, ngã đầu vào vai anh và khóc lớn . Lâm Khang ngồi
im, không lên tiếng, một hồi lâu như chừng tiếng khóc Kim Sa đã dịu, anh
mới đẩy nhẹ Kim Sa ra, bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô ra vẻ vỗ về, cất giọng
huynh trưởng :
- Thôi nào, nín đi Kim Sa, đừng sầu bi quá, từ từ rồi sẽ ổn.
Anh rút khăn tay tung túi áo ra, chậm nước mắt cho Kim Sa, cô vẫn chưa
thôi thút thít :
- Em buồn và cô đơn lắm, anh đừng bỏ em nghen, em rất cần đến anh.
Giọng Lâm Khang trìu mến :
- Em bao giờ cũng là cô bạn dễ thương, dễ mến của anh kia mà.
Kim Sa gượng cười nói khẽ khàng :
- Cám ơn anh, Lâm Khang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.