ƯỚC MƠ XANH - Trang 122

giờ muốn.
- Không có đạo lý nào xúi biểu con người ta đi chống lại máu mủ ruột thịt,
chung cùng huyết thống cả.
- Vậy thì anh hãy giữ lấy cái đạo lý chết tiệt ấy đi. Còn em sẽ đi theo sự lựa
chọn của mình.
- Hải San ! Đừng cố chấp nữa.
- Anh vì em mà đến đây thì hãy ở lại, còn anh vì bọn họ mà đến đây thì xin
về cho.
Lâm Khang vẫn từ tốn nhưng nghiêm khắc :
- Anh không giận em đâu, có thể bây giờ em chưa chuẩn bị sẵn tinh thần để
chấp nhận điều đó, nhưng dần dần rồi em sẽ hiểu.
Hải San vẫn bướng bỉnh :
- Em cảnh báo cho anh biết, đó chỉ là điều ảo tưởng.
Lâm Khang không nói nữa, anh biết nếu còn tiếp tục thuyết phục cô, thì
giữa hai người không tránh khỏi bất đồng, việc gì cũng cần có thời gian.
Hải San nhìn sự yên lặng trầm ngâm của anh, lòng chợt trào nhẹ niềm hối
hận vì thái độ gắt gỏng vừa qua của mình . Cô ngã đầu lên vai anh thấp
giọng:
- Xin lỗi anh, em thật là vô lý.
Cọ cọ mũi mình lên mái tóc thơm hương bồ kết của cô, tiếng nói anh vẫn
vô cùng bao dung :
- Em là người anh yêu, nhưng gia đình bác Thái với anh cùng là mối quan
hệ mật thiết . Ai bị tổn thương cũng đều khiến anh đau lòng.
"Cách dàn hòa của anh bao dung đến tàn nhẫn " . Hải San nghĩ thầm như
thế, nhưng cô đã kịp mím môi kềm giữ lại, không cho bật thốt thành lời .
Vết thương trong dĩ vãng, từ lâu đã khiến trái tim cô ngập đầy niềm căm
hận tủi hổ, nó đã xóa mất dấu những sầu mộng, dấu ái của tuổi đời hoa
bướm và ước mơ mất rồi . Tâm hồn cô chỉ còn là vùng hoang mạc, với
những cơn bão cát nối nhau theo từng ngày tháng.
- Nghĩ gì vậy Ốc Tiêu ?
Giọng cô nhỏ nhẹ buồn buồn :
- Bỗng dưng em nghĩ đến một ngày nào đó, chỉ còn một mình em, ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.