ƯỚC MƠ XANH - Trang 124

Đỗ Huỳnh Châu

Ước Mơ Xanh

Chương 20

Đưa tay khơi lớn ngọn đèn dầu, căn phòng lại bùng lên một màu vàng buồn
hiu hắt . Hải San ngồi bên giường của mẹ, bàn tay búp măng con gái đang
lấy bàn tay gầy guộc xanh xao của mẹ . Và cứ thế cô như bất định . Đêm
như cũng nao nao theo từng tiếng thở dài của cô.
Thình lình, người mẹ mở mắt ra, nhìn thật lâu vào gương mặt nghiêng
nghiêng của con gái, trên đôi môi khô, có một nụ cười héo hắt vừa hiện lên.
Con gái của bà vẫn đang ngồi đây canh giấc ngủ cho bà hằng đêm, hằng
đêm... nhưng bà biết sẽ không còn lâu nữa đâu, sẽ không còn có thể nhìn
thấy cái cảnh như vầy diễn ra nữa.
Trong vùng ánh sáng hiu hắt vàng bệch, dẫu là không soi rõ gương mặt của
con gái bà, nhưng bà vẫn có thể nhớ chính xác từng dấu ấn in khắc lên
gương mặt nó . Mái tóc đen dài, nước da ngăm đen, khuôn mặt trái xoan,
lông mày vòng nguyệt, cằm cong thon chẻ, mắt đen thắm sắc sảo, mũi cao
gon. Ở phía dưới cằm có một nốt ruồi đen nhỏ xinh xinh. Nó là phiên bản
mối tình đầu thời con gái của bà, hạnh phúc ngắn ngủi, buồn phiền mênh
mông.
Bà cất giọng gọi nhỏ :
- Ốc Tiêu.
Cô cúi người xuống, giọng ân cần :
- Má cần điều gì nói con làm cho.
Bà rùng người, lòng đau nhói :
- Má không ngủ được.
Cô định xô ghế đứng dậy :
- Vậy thì để con pha cho má ly sữa nóng.
Bà lắc đầu :
- Đừng đi, má muốn con ở đây với má.
Hải San nhìn mẹ, đôi mắt bà thật lạ, nó đầy linh động và sáng quắc trong
đêm, lòng cô bất chợt có nỗi hoang mang sợ sệt hiện về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.