Giọng nói người mẹ vẫn hiền hòa, nhưng buồn rượu như gió qua vườn
khuya :
- Con có biết là con đẹp, rất đẹp không Ốc Tiêu ?
Hải San cười gượng, một nụ cười meo méo :
- Đẹp để làm gì hả má, nó đâu khiến cho con có được ngày tháng hạnh
phúc.
Đôi mắt người mẹ long lanh hạt sương đêm :
- Con là bản sao vóc dáng, hình hài một thời thiếu nữ của mẹ . Đúng vậy
đấy . Nhưng con lại có cá tính của ông ấy . Mạnh mẽ, kiêu ngạo, cố chấp và
sắt đá.
Lần đầu tiên Hải San nghe mẹ nhận xét về mình, và cô ngồi yên lắng nghe :
- Má tự hào về con khi mang được cá tính đó, một cá tính giúp cho con có
nghị lực vược qua được mọi hoàn cảnh khốn khó thật kiên cường, điều đó
má đã thấy bao nhiêu năm naỵ Nhưng ngược lại cũng khiến má lo lắng cho
con biết bao, nó sẽ khiến cho người khác có cái nhìn e dè, nghi ngại và khó
gần con. Vì thế má không an lòng nếu có một ngày, con đường đời mà con
đi sẽ thiếu vắng sự có mặt của má.
Trong cách nói của mẹ, cô biết rõ mẹ đang dọn sẵn cho mẹ một con đường
để đi, một con đường mà mọi lo âu, buồn phiền đau xót, sẽ hóa thành gió
mây lãng đãng và vô biên.
Tim cô đau thắt và căm căm niềm tủi phận mênh mông thời thiếu nữ, cô
thấy thương mẹ và thương cả cho chính bản thân mình . Cố giữ bình thán,
để chận đứng cơn nghẹn đang dày vò lồng ngực mình, cô nói :
- Má đừng lo lắng nhiều như vậy . Tình yêu thương bao la của má, cũng đủ
giúp con có một nghị lực tồn tại với cuộc đời rồi.
Bà mẹ đưa bàn tay đè lên ngực, bàn tay run run mệt mỏi :
- Cả cuộc đời má, má chỉ có được hai người để gởi gắm những yêu thương .
Đó là con và ông ấy . Dẫu rằng ông ấy đã bỏ rơi má con mình . Nhưng suy
cho cùng, dù có hận ông ấy bao nhiêu thì trong thâm tâm tình yêu mà má
dành cho ông ấy cũng không thua kém . Cả hai, con và ông ấy là một người
là tình yêu lớn, một người là nguồn an ủi to tát, nhưng định mệnh chỉ bắt
má phải chọn một, dù má cần cả hai và má đã chọn con.