ƯỚC MƠ XANH - Trang 134

Cu Đen trề môi :
- Không tệ ư ? Tại sao giữa lúc chị Ốc Tiêu đến tìm anh, nhờ anh gọi giúp
bác sĩ, vì dì út lại lên cơn đau bất thần, anh không giúp đỡ chị ấy thì thôi,
lại còn bênh vực người khác nhiếc mắng nầy nọ, vậy nghĩa là gì ?
Lâm Khang lắc đầu ra vẻ khổ sở :
- Chị ấy hiểu lầm anh thôi.
Thằng bé vẫn cho điều mình nói là đúng :
- Tôi không tin lời anh nói đâu.
Chỉ vậy thôi và nó cắt đứt câu chuyện bằng cách bỏ đi. Lâm Khang níu tay
áo Cu Đen lại :
- Ê ! Chú giận anh thiệt sao ?
Gương mặt trẻ con ấy vênh lên :
- Tôi không thèm giận anh, mà tôi không còn muốn chơi chung với anh
nữa.
- Thôi không chơi với anh nữa cũng được, nhưng lên xe anh cho quá giang
về, trời trưa nắng như vầy mà đi bộ cực lắm.
Đôi mắt Cu Đen chợt đỏ hoe, giọng mát mẻ :
- Không cần đâu.
Nhìn vào mắt Cu Đen, anh thấy có một sự uất ức nào đó cố kìm nén, hình
như vấn đề đơn thuần không chỉ là sự hờn giận vu vơ của trẻ con, và với
Lâm Khang muốn thằng bé nói không phải là điều khó :
- Bảo không thèm chơi với anh, mà xem ra chú nói dối . Ghét anh mà lại
rưng rưng thế kia ư ?
Lập tức Cu Đen phản ứng ngay :
- Khóc vì anh ư ? Còn khuya. Tôi có rưng rưng nước mắt là cũng vì thương
chị Ốc Tiêu thôi... từ rày về sau có lẽ chị ấy hiếm có dịp về đây chơi với tôi
nữa . Tôi buồn bì sẽ nhớ chị ấy lắm lắm . Cả hết thảy mọi người trong làng
chài nầy, chỉ có chị Ốc Tiêu là thương tôi, lo lắng cho tôi mà thôi.
Lâm Khang nhìn vào thằng bé, giọng anh không còn bình thản :
- Sao ? Chú nói sao ? Ốc Tiêu đi đâu ?
Lần nầy thì Cu Đen khóc thật :
- Chị Ốc Tiêu vào Sài Gòn rồi , tôi mới xách phụ đồ đạc giúp chị ấy ra lộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.