ƯỚC MƠ XANH - Trang 135

đón xe đi.
Lâm Khang giật mình, tim anh như thót lại :
- Đi rồi à ? Sao lại đi ? Còn bác gái đang bệnh ai chăm sóc ?
- Dì Út chết rồi, hu... hu...
Giờ thì Lâm Khang run rẩy, giọng lấp bấp :
- Cu Đen nói anh nghe, mẹ Ốc Tiêu chết khi nào, bao giờ, sao anh không
hay ?
- Dì Út chết vào lúc nửa đêm khuya, cùng cái ngày mà chị Ốc Tiêu đến tìm
anh ở nhà trọ.
Mặt anh trắng bệch như sáp, nói lẩm bẩm :
- Trời ! Như vậy là đã một tuần.
Lâm Khang ngồi bệt luôn xuống mặt đường, anh không thể ngờ chỉ một
tuần về lại Sài Gòn, mà nơi đây đã xảy ra chuyện buồn đến vậy . Sau buổi
anh và Hải San cãi vã nhau, anh không còn kịp thời gian để làm hòa với cô,
vì ngay sau đó anh phải về Sài Gòn để tập dợt cho chương trình biểu diễn
của mình.
Trời ơi, không thể ngờ cách giảng hòa của anh đã vô tình đào sâu thêm nỗi
đau trong tim Hải San, giữa lúc cô đang cần anh giúp đỡ cho bệnh tình của
mẹ cô, thì cô lại phải đón nhận nơi anh những lời rao giảng về đức tính bao
dung vị tha, giữa lúc mà một mình cô vật vã với đám tang của mẹ, thì anh
lại đưa Kim Sa về Sài Gòn khuyên lơn, an ủi.
Trời ơi, anh đã tự chia rẽ tình yêu giữa anh và Hải San, bằng chính vì thói
quân tử Tàu của mình mất rồi.
- Chị Ốc Tiêu có nói gì, nhắn gì cho anh không Cu Đen ?
Câu hỏi của anh rớt vào buổi trưa thinh vắng và không có tiếng trả lời . Cu
Đen đã đi mất từ lúc nào .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.