ƯỚC MƠ XANH - Trang 150

Đỗ Huỳnh Châu

Ước Mơ Xanh

Chương 26

Buổi xế chiều, khi đi bẫy dông với Cu Đen về xong, Hải San đi thăm mộ
mẹ . Cô hoàn toàn bất ngờ khi trông thấy ông Thái đang chăm bón những
cụm hoa nhỏ trồng quanh mộ mẹ . Niềm xót xa tủi hổ lại mang ngợp trong
hồn, khiến cô cứ bất động dõi mắt nhìn, hình ảnh ông Thái lặng thầm bên
mộ mẹ, đã gợi nhớ trong cô một đoạn văn, mà có lần cô được đọc trong
quyển "Sau những cuộc tình" của một tác giả nữ nào đó mà cô không còn
nhớ tên. "Sự thiêng liêng đâu phải lúc nào cũng dễ nhận ra. Nó tiềm ẩn đâu
đó, nó mất hút trong ngày thường, không ai nhận diện được nó . Nó hiện ra
bằng máu, mà cũng chỉ bằng cái chết mới gọi nó về được".
Hôm nay có phải chăng, bằng cái chết của mẹ, đã gợi mời trái tim ông sự
ân hận, ray rứt đau xót ?
Khi ông Thái ngẩng mặt lên, cô thấy được trong đôi mắt mệt mỏi của ông
lóng lánh giọt nước mắt . Nhìn thấy cô, ông gượng cười khẽ khàng hỏi :
- Con về bao giờ vậy ?
Cô trả lời thật khiên cường, trống không :
- Chiều qua.
Đưa tay chỉ những cụm hoa nho nhỏ, ông lại tiếp :
- Tên gọi của nó là "Forget me not".
- "Forget me not" ư ? Xin đừng quên tôi ư ? Thực chất thì mẹ đã bị lãng
quên hơn hai mươi năm trời rồi còn gì nữa . Còn có ý nghĩa gì nữa không
khi giờ ông trồng nó ở đây ?
- Trong từ điển thì người ta gọi nó như thế, nhưng với mẹ của con, thì bà đã
đặt lại cho nó một tên khác : "Hoa bâng khuâng".
"Hoa bâng khuâng", cái tên gợi đầy chất thơ lãng mạn và buồn như màu
tím của bản thân nó vậy, buồn như cuộc tình ngắn ngủi của bản thân mẹ
vậy.
Hải San đột thoại thầm trong đau xót.
Ông Thái húng hắng ho vài tiếng rồi lại nói tiếp với Hải San :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.