ƯỚC MƠ XANH - Trang 148

ngắn ngủi nhất trong đời mẹ, là ngày mẹ về làm vợ Ông ấy, nhưng chỉ có
vỏn vẹn vài tháng, còn sau khi mang thai cô, thì hạnh phúc đã hóa thành
khổ đau, nụ cười đã được thay bằng nước mắt, tình yêu đã trở nên bão
giông. Đôi khi Hải San có ý nghĩ điên khùng rằng có lẽ bởi vì lỗi nơi cô
thật, nếu không có cô hiện diện trên cõi đời này , thì đời mẹ vẫn hạnh phúc,
vẫn bình yên, vẫn tràn ngập tiếng cười . Thỉnh thoảng, ý nghĩ ấy lại hiện về,
gặm nhấm con tim cô đau nhức khôn cùng, để rồi cô thấy thương mẹ và
hận chính cả bản thân mình.
Mẹ bảo hãy cởi mở tấm lòng ra, bao dung một chút, vị tha một chút... Vậy
mà với cô điều đó thật là khó khăn khi nghĩ về ông ấy, có lẽ từ rất lâu rồi,
cảm giác mình không có cha đã trở thành quen thuộc với cô cũng nên.
- Sao chị thần người ra vậy ?
Hải San nhìn Cu Đen cười buồn :
- Chị đang nhớ đến má chị ghê gớm . Đen biết không, mất đi một người mẹ
thật là một điều cay nghiệt...
Cô không nói nữa, trong tim lại có một nỗi đau nữa len vào, khi bắt gặp câu
nói nầy có một lần cô đã nói với một người...
- Ở Sài Gòn chị có gặp anh Lâm Khang không vậy chị Ốc Tiêu ? Hôm chị
đi, anh ấy có về kiếm chị, nghe tin dì Út chết, mặt ảnh tái ngắt . Buổi chiều
đi thả trâu bò đi ăn, em thấy ảnh mang hoa quả, nhang đèn ra cúng ở mộ dì
Út . Trông ảnh buồn hiu hà . Dù đang giận ảnh nhưng thấy vậy em lại tội
tội.
Hải San nghe giọng mình không buồn không vui :
- Rốt cuộc thì Đen thương ai ? Thương chị Ốc Tiêu hay thương cái người
bạc bẽo ?
Cu Đen cười khoe chiếc răng sún, trông đến ngộ nghĩnh :
- Sư tỷ nè !
- Gì ?
- Lá thư sư huynh gởi cho chị cái hôm nhờ em đưa giùm đó . Ảnh viết gì ở
trỏng vậy ?
Hải San trợn mắt nhìn nó :
- Bữa nay Đen chỉ có mỗi cái người đó để hỏi chuyện hả ? Chị bảo là cấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.