Đỗ Huỳnh Châu
Ước Mơ Xanh
Chương 6
Lưng tựa vào thân cây Thùy Dương, chân xoãi thẳng trên mặt cát, đưa tay
gát hờ trên đùi, mắt cô nhìn xa xăm ra ngoài biển rộng.
Không gian như cũng câm lặng trước cái dáng ngồi bất động của cô.
Mặt trời đang đi dần về hướng tây, biển đang bắt đầu nước lên, xanh ngắt
một màu, nắng đang trải mình thành vàng nhạt, hiu hiu ngủ buồn trên
những ngọn Thùy Dương . Không biết cô đang nghĩ gì, mà thỉnh thoảng
mắt phát ra những tia lạnh lùng lẫn đau xót.
Cô ngồi như thế rất lâu... rất lâu... thời gian chùng thấp xuống nặng nề.
Lâm Khang cũng vẫn im lặng ngồi bên cạnh cô, cho đến khi đôi môi cô cất
lên tiếng nói :
- Xin lỗi ông, tôi không cố ý bất lịch sự đến thế . Nhưng quả thật tôi không
chịu đựng nổi mỗi khi có người nào đó bảo "ông ấy" là cha tôi.
- Tôi cũng không cố ý làm cô nổi giận, tôi chỉ vô tình thôi. Xin cô hiểu cho.
Ốc Tiêu xoáy ánh nhìn vào gương mặt Lâm Khang thấp giọng :
- Ông Lâm Khang này, ông có bất mãn tôi không ?
- Bất mãn ư ? Về chuyện gì ?
- Về sự quá đáng của tôi đới với những người "đằng ấy", về cái nhìn không
mấy thiện cảm mà tôi luôn dành cho ông... v... v...
- Tôi làm sao dám đánh giá cô thế này, thế nọ khi vẫn còn chưa hiểu rõ về
cộ Nhưng tôi nghĩ phía sau thái độ của cô phải có một nguyên nhân sâu xa
nào đó.
- Ông không hiểu được tôi đâu, cũng như làm sao ông có thể hiểu được
nguyên nhân nào dẫn đưa tôi trở thành người dễ bất mãn với cuộc sống này
đến thế.
Lâm Khang thấy lòng mình mềm như tơ khi nghe tiếng thở hắt ra của cộ
Chẳng hiểu sao nữa, từ cái ngày đầu tiên gặp nhau, cô đã mang cho anh
một cảm giác lạ, cái cảm giác mà anh không thể tìm thấy ở những người
con gái khác . Đó là sự kiêu bạc, coi khinh và cô đơn đến kiêu dũng, hơn là