ƯỚC MƠ XANH - Trang 95

Đỗ Huỳnh Châu

Ước Mơ Xanh

Chương 14

Hải San ngồi nhìn mẹ, gương mặt mẹ xanh xao im lìm, đôi mắt nhắm
nghiền, không biểu lộ điều gì . Lòng Hải San quặn nhói . Thương mẹ tràn
nước mắt . Người mẹ trở mình, cô gọi khẽ :
- Má !
Đôi mắt từ từ mở ra nhưng thật mệt mỏi, người mẹ hỏi đứa con gái của
mình :
- Ốc Tiêu, con đi đâu về đó ?
Giọng cô bình thản như không có chuyện gì :
- Con sang nhà hàng xóm lấy tiền công chở rơm má à.
- Có tiền không con ?
- Có má à.
- Đỡ má ngôi dậy một chút đi, nằm hoài má ngán quá.
- Dạ.
Luồn tay xuống lưng mẹ, Hải San đỡ bà ngồi dậy lưng dựa vào vách . Sau
khi đã cẩn thận kê vào đấy một chiếc gối . Cô không ngờ khi cúi người
xuống, vô tình phần thâm sướt trên trán đã nằm ngay trong tầm mắt của mẹ
. Đôi mắt người bệnh mở lớn, giọng chứa tràn đau xót :
- Con lại đến biệt thự Thùy Dương nữa phải không Ốc Tiêu ?
- Đâu có má.
- Vậy thì sao trên trán con lại có vết bầm đến độ rỉ máu ?
Chụp lấy tay con bà đưa tay giở làn vải áo xem xét . Hải San chẳng thể làm
gì hơn, cô đành ngồi im chịu trận . Có một tiếng nấc và giọng nghẹn ngào
của mẹ cất lên :
- Con đến đó làm chi vậy ? Sao ông ấy có thể đánh con tàn nhẫn như vậy ?
Bà sờ sẩm lên những chỗ thâm tím của con mà nghe lòng mình đau quặn
từng khúc ruột . Sao đời con gái bà bất hạnh đến ngần nầy chứ ? Từ thuở
chưa lọt lòng, đã bị tiếng chì, tiếng bấc của dòng họ gia tộc . Đến khi chào
đời thì bị cha ghẻ lạnh, ghét bỏ, thay vì được thương yêu, lo lắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.