Đỗ Huỳnh Châu
Ước Mơ Xanh
Chương 14
Hải San ngồi nhìn mẹ, gương mặt mẹ xanh xao im lìm, đôi mắt nhắm
nghiền, không biểu lộ điều gì . Lòng Hải San quặn nhói . Thương mẹ tràn
nước mắt . Người mẹ trở mình, cô gọi khẽ :
- Má !
Đôi mắt từ từ mở ra nhưng thật mệt mỏi, người mẹ hỏi đứa con gái của
mình :
- Ốc Tiêu, con đi đâu về đó ?
Giọng cô bình thản như không có chuyện gì :
- Con sang nhà hàng xóm lấy tiền công chở rơm má à.
- Có tiền không con ?
- Có má à.
- Đỡ má ngôi dậy một chút đi, nằm hoài má ngán quá.
- Dạ.
Luồn tay xuống lưng mẹ, Hải San đỡ bà ngồi dậy lưng dựa vào vách . Sau
khi đã cẩn thận kê vào đấy một chiếc gối . Cô không ngờ khi cúi người
xuống, vô tình phần thâm sướt trên trán đã nằm ngay trong tầm mắt của mẹ
. Đôi mắt người bệnh mở lớn, giọng chứa tràn đau xót :
- Con lại đến biệt thự Thùy Dương nữa phải không Ốc Tiêu ?
- Đâu có má.
- Vậy thì sao trên trán con lại có vết bầm đến độ rỉ máu ?
Chụp lấy tay con bà đưa tay giở làn vải áo xem xét . Hải San chẳng thể làm
gì hơn, cô đành ngồi im chịu trận . Có một tiếng nấc và giọng nghẹn ngào
của mẹ cất lên :
- Con đến đó làm chi vậy ? Sao ông ấy có thể đánh con tàn nhẫn như vậy ?
Bà sờ sẩm lên những chỗ thâm tím của con mà nghe lòng mình đau quặn
từng khúc ruột . Sao đời con gái bà bất hạnh đến ngần nầy chứ ? Từ thuở
chưa lọt lòng, đã bị tiếng chì, tiếng bấc của dòng họ gia tộc . Đến khi chào
đời thì bị cha ghẻ lạnh, ghét bỏ, thay vì được thương yêu, lo lắng.