ƯỚC MƠ XANH - Trang 94

- Vì thế mà em đến nhà bác Thái, lấy lại giấy tờ đất đai, định bán nói đi để
có tiền thuốc thang chạy chữa cho bác gái ?
Lời lẽ Hải San lại căm căm một niềm đau xót lẫn hận đời :
- Tôi ước ao sao ông ấy đừng là cha tôi, có lẽ đó là hạnh phúc nhất đời.
- Sao em không nói rõ lý do khi bác Thái hỏi, anh nghĩ bác ấy sẽ để cho em
được toại nguyện.
- Nói rằng má tôi sắp chết, tôi cần tiền để chạy chữa ư ? Với những người
vô tâm trong ngôi nhà ấy thì đó sẽ là một vị ngọt, nhất là với mẹ con bà
Kim Lan. Tôi không muốn nhìn thấy một biểu hiện hân hoan nào trong đôi
mắt họ cả.
Lâm Khang phân tích vấn đề :
- Nhưng mục đích của em là những mảnh giấy kia và căn bệnh bác gái mới
là điều quan trọng, em nên nén lòng, nhẫn nhục thì mới làm được nên
chuyện.
- Tôi không làm được điều đó trước những người của dòng họ Hồ Khắc.
- Em thật cố chấp, gan lỳ.
- Nếu không như thế, có lẽ từ lâu tôi đã chết rũ rồi.
Lâm Khang biết nếu nói thêm nữa, sẽ đẩy câu chuyện đến sự căng thẳng vì
sự bướng bỉnh nơi cộ Anh đành lái sang chuyện khác :
- Bao giờ em vô lại Sài Gòn ? Nghỉ học lâu quá sẽ bất lợi cho em.
Vài giây im lặng, rồi Hải San cũng trả lời :
- Không biết có còn dịp trở lại nơi ấy hay là không nữa . Người ta không
cần học cũng vẫn có thể sống, vẫn vui vẻ, nhưng nếu mất đi người mẹ thì
đó mới thật là điều cay nghiệt...
Câu nói lại ngừng ngang nửa chừng ấy cũng đầy đủ nghĩa lắm rồi . Lâm
Khang không hỏi nữa . Anh đưa tay choàng nhẹ qua vai Hải San xiết nhẹ,
cô vẫn ngồi yên.
Biển xanh ngát màu chiều, không biết Hải San có nghe được những lời độc
thoại của trái tim Lâm Khang "Anh rất yêu em, Ốc Tiêu, anh yêu em bằng
chính nỗi đau của em, có biết không em... "

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.