ƯỚC MƠ XANH - Trang 92

Đỗ Huỳnh Châu

Ước Mơ Xanh

Chương 13

Thay vì về nhà, Hải San lại ra biển . Biển chiều nước đang dâng cao, màu
xanh hun hút chân trời, sóng bạc đầu vờn bãi, gió lùa tóc bay, lành lạnh cõi
lòng . Ở hun hút phía trời xa, đơn lẻ một con hải âu bay trong gió chiều,
gieo cho cô niềm thương cảm sầu bi.
Buông người ngồi xuống nền cát ướt, hai tay ông ôm gối, mắt cô đăm đắm
nhìn lòng biển rộng và cô bất định... Có ai đó trùm chiếc áo khoác lên vai
cô, cô nhìn lên . Hóa ra là Lâm Khang, chỉ nhìn thôi, nhưng rồi cô không
nói gì, khoảng im lặng đến hiu buồn . Rồi bỗng nhiên cô bật khóc . Lâm
Khang ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên vai cô, một cử chỉ
xẻ chia hơn là âu yếm . Nước mắt của cô làm anh thấy đau lòng, anh nhớ cô
có lần nói với anh là nước mắt không phải là thứ nước lã, mà dễ dàng tuôn
rơi. Thế mà giờ đây.
Khẽ thở dài, anh nói như vỗ về Hải San :
- Về đi em, ở đây gió lạnh lắm.
Cô chỉ lắc đầu , rồi tiếp tục câm lặng, nước mắt vẫn cứ lặng lẽ rơi. Như
không thể chịu đựng được nữa với sự sầu bi của Hải San, Lâm Khang xoay
mặt cô lại, đối diện với mặt mình . Anh nhìn cô thật đằm thắm và nói khẽ
khàng :
- Đừng nên tự đày ải mình nữa, em có biết nhìn em anh đau lòng lắm không
?
Một nụ cười thật buồn nở trên môi Hải San :
- Ông đang chiêm ngưỡng nồi đau của tôi bằng thái độ thương hại phải
không ?
Đôi mắt Lâm Khang vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô :
- Anh không ngốc đến đội đi thương hại một người con gái giàu tự ái và
thừa tự trọng như em đâu Ốc Tiêu.
Hải San lại im lặng, cô cắn răng cố kìm cứng lời rên đau lúc nào cũng
muốn bật trào thành tiếng . Cả mình cô ê ẩm, có những chỗ sưng tím hằn rõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.