- Con lại chọc giận ông ấy phải không ? Ngôi nhà đó không mang đến cho
con điều gì tốt đẹp cả, vậy thì con đến đó làm chi ?
Hải San trả lời giọng nhát gừng :
- Con đâu thích đặt chân đến đó đâu má . Chẳng qua là vì...
- Sao con không nói tiếp ?
Biết không thể nói dối mẹ, cô đành miễn cưỡng thú thật :
- Con đến đó là muốn lấy lại giấy tờ khế ước đất đai của ngoại cho má mà
ông ấy đã cất giữ từ mấy mươi năm naỵ Con định bán miếng đất ấy để lấy
tiền thang thuốc cho má.
Người mẹ Ôm ngực vì bất chợt có một cơn đau nữa chạy nhói qua :
- Má cấm con làm thế . Không được bán miếng đất đó, nó là phần đời của
ngoại con, phần đời của má và sẽ là phần đời của con sau nầy.
Hải San nói đầy ngậm ngùi :
- Bán miếng đất đó lòng con cũng vô cùng luyến tiếc, nhưng bệnh tình của
má vẫn là điều quan trọng . Vì má là tất cả của cuộc đời con mà.
Người mẹ nhìn thẳng vào ánh mắt con gái, cất giọng nghiêm nghị và rành
rọt từng tiếng :
- Nghe má nói đây Ốc Tiêu ! Đến bây giờ thì con cũng đừng giấu giếm
bệnh tình của má nữa, bởi má thừa biết bản thân mình mang bệnh ra sao,
như thế nào . Đời người ai không một lần chết . Tuổi của má như vậy cũng
đâu còn gọi là nửa đời người để luyến tiếc nữa . Con có đổ bao nhiêu tiền
rồi cũng không chạy chữa khỏi cho má đâu. Thương má, báo hiếu cho má
là chỉ cần con đừng nên bán miếng đất đó . Má để dành từ bấy lâu nay là
cất cho con, bởi đời con dài, tuổi trẻ của con còn đầy căng sức sống . Đời
má nghèo không có gì để lại cho con ngoài miếng đất ấy, má không cho
phép con trái ý má, đừng khiến má đau lòng , má...
Bà không nói được nữa bởi vì một cơn ho kéo về . Sau cơn ho, bà ngồi thở
hổn hển mệt nhọc . Hải San đưa tay vuốt vuốt lồng ngực mẹ, cô mím môi
cố kìm cứng tiếng khóc, cô không muốn mẹ nhìn thấy sự thương tâm trên
gương mặt cô, điều đó càng khiến mẹ cô lo lắng, bất ổn thêm lên, cô nói để
trấn an mẹ :
- Má đừng lo lắng gì cả, con đã nghe lời má phân tích thiệt hơn rồi, con hứa