VÀ MỘT NGÀY DÀI HƠN THẾ KỶ - Trang 60

chăng, hồi ấy bác Kazangap còn sống, bác ấy tự quyết định nên làm thế
nào.

Còn bây giờ người ngoài phải nghĩ cách làm… Tuy nhiên Edigej

cương quyết giữ ý kiến của mình. Bác bảo bọn trẻ:

– Các anh các chị hãy vứt bỏ cái lối thiếu hào hiệp ấy đi. Chúng ta sẽ

mai táng một người như bác Kazangap ở Ana - Bejit, nơi tổ tiên yên nghỉ,
theo đúng lời dặn của người quá cố. Đừng nói nữa, hãy bắt tay vào việc
chuẩn bị đi. Đường xa đấy, sáng mai ta sẽ khởi hành sớm…

Tất cả đều hiểu Edigej có quyền quyết định, và họ đồng ý. Kể ra

Shabitzhan có thử phản đối, cậu ta kịp về ngay hôm sau trên một chuyến tàu
hàng – tàu khách không dừng ở ga này. Và cái việc cậu ta về đây, tuy chưa
nhận được tin bố sống hay chết, chỉ riêng điều đó đã khiến Edigej cảm
động, thậm chí vui sướng. Và có những phút hai chú cháu đã ôm nhau khóc
vì nỗi đau khổ chung. Sau đó, Edigej tự ngạc nhiên về mình. Trong lúc ấp
đầu Shabitzhan vào ngực, bác đã không kềm chế được, vừa nói vừa nức nở:
“Con đã về, tốt lắm! Con đã về là tốt lắm!” – cứ như thể thằng Shabitzhan
về có thể làm cho Kazangap sống lại không bằng. Và tại sao Edigej lại khóc
lóc, chính bác cũng chẳng hiểu nữa. Hai chú cháu ôm nhau khóc một hồi
lâu ngoài sân, trước cửa ngôi nhà bằng đất trơ trọi của Kazangap. Nhớ dạo
Shabitzhan lớn lên trước mắt bác, thằng bé được bố nó yêu quý hết mực,
được đưa vào học trường nội trú Kumbel dành riêng cho con em cán bộ
đường sắt. Nhớ những khi rỗi rãi họ đã đáp tàu hoặc cưỡi lạc đà lên thăm
nó xem nó sống ở ký túc xá thế nào, có làm mếch lòng ai chăng, có vi phạm
kỷ luật hay không, học hành ra sao, thầy cô giáo nhận xét gì về nó… Những
khi đón nó về nhà chơi, đã bao lần bác dùng áo lông bọc kín, chở nó lên lạc
đà, vược qua bão tuyết hoạc giá rét, chỉ cốt nó kịp giờ học…

Ôi, những ngày tháng này không bao giờ trở lại nữa! Tất cả đã trôi qua

như một giấc mơ. Bây giờ trước mặt bác là một người lớn, chỉ còn hơi
giống thằng Shabitzhan hồi bé – mắt óc nhồi, hay cười. Bây giờ nó mang
kính, đội mũ rộng vành, đeo chiếc cà vạt nhàu. Nó làm việc ở trên tỉnh và
rất muốn làm ra vẻ một cán bộ quan trọng. Nhưng cuộc sống này điên đảo
lắm, không dễ gì leo lên chức này chức nọ, như chính nó nhiều lần đã phàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.