VÀ MỘT NGÀY DÀI HƠN THẾ KỶ - Trang 94

thể thức, không hề tiếc vải. Vừa làm bác vừa chỉ dẫn cho Edilbaj. Xong
xuôi, bác sửa sang lại bản thân mình cho tử tế. Bác cạo râu, sửa ria. Bộ ria
của bác cũng dày rậm như lông mày và đã lấm tấm sợi bạc. Edigej không
quên đeo các huy chương chiến sĩ, các huân chương và huy hiệu thi đua của
mình lên ngực, chuẩn bị cho ngày mai.

Đêm đã qua. Và Edigej - Bão Tuyết ngạc nhiên với chính mình – tại

sao bác lại làm tất cả những việc đó một cách đơn giản và bình tĩnh như
vậy! Nếu trước đây có ai bảo bác phải làm cái việc đáng buồn ấy, chắc bác
chẳng tin. Như vậy là định mệnh đã an bài, rằng người chôn cất Kazangap
sẽ phải là bác. Cái số nó thế.

Đúng vậy, ai có thể ngờ chuyện này hồi hai người gặp nhau lần đầu

tiên ở ga Kumbel. Sau khi bị chấn thương, vào cuối năm bốn mươi tư,
Edigej được giải ngũ. Nhìn bề ngoài, dường như tất cả vẫn đâu vào đó – tay
chân còn nguyên vẹn, cái đầu vẫn ở trên vai, có điều đúng là nó không phải
của mình nữa. Hai tai cứ ù ù như có gió thổi, đi vài bước đã chông chênh,
mắt mũi tối sầm, buồn nôn, mồ hôi vã ra như tắm. Thỉnh thoảng cái lưỡi bất
tuân thượng lệnh, vất vả lắm mới nói được một tiếng. Edigej đã bị chấn
thương thực sự bởi sóng nổ của một viên đạn trái phá Đức. Nó không giết
chết anh, nhưng sống thế này thì phỏng có ích gì. Dạo ấy Edigej vô cùng
chán nản. Trẻ trung, trông bề ngoài khoẻ mạnh, nhưng nếu trở về quê
hương – vùng biển Aral – thì anh sẽ làm gì, có ích gì đâu? May thay gặp
được ông bác sĩ giỏi! Ông ấy thậm chí không điều trị cho anh, mà chỉ khám,
chỉ nghe, chỉ kiểm tra. Bây giờ Edigej còn nhớ đấy là một người đàn ông
tóc hung, vạm vỡ, mặc blu trắng, đội mũ trắng, mắt sáng, mũi to. Ông vui
vẻ vỗ vai anh cười:

– Người anh em thấy đó, chiến tranh sắp chấm dứt rồi, nếu không thì

tôi sẽ trả anh về đơn vị cũ để anh đánh đấm vài trận nữa. Nhưng thôi, thiếu
anh, chúng ta cũng sẽ có cách đi tới chiến thắng. Có điều là anh đừng lo
lắng gì cả, chỉ một năm nữa hoặc có thể sớm hơn, mọi việc sẽ đâu vào đấy,
anh sẽ khoẻ như văm. Tôi nói thật đấy, sau này anh sẽ nhớ lại lời tôi nói
hôm nay. Còn bây giờ thì anh thu xếp về quê đi và chớ có buồn, những
người như anh phải sống đến trăm tuổi cơ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.