dẫn. Cô y tá nhìn anh chăm chú. “Tốt lắm,- Lauren thì thầm – nghiêng ít
hơn một chút, bây giờ thì ấn một nhát đi”. Mũi kim ngập vào ngực người
bệnh. “Dừng lại đi, mở cái vòi nhỏ ở bên cạnh ống.” Một chất lỏng đùng
đục bắt đầu chảy vào trong ống. “Hoan hô, anh làm với đôi tay bậc thầy
đấy, - cô nói – anh đã cứu sống người này”.
Paul suýt hai lần lăn ra bất tỉnh, hạ giọng lặp đi lặp lại mãi một câu: “
Không thể tin được”. Được giải phóng khỏi chất lỏng đang đè lên nó, quả
tim của bệnh nhân bị bệnh tiểu đường trở lại nhịp điệu bình thường. Cô y tá
cám ơn Arthur. “Bây giờ tôi sẽ chịu trách nhiệm phần còn lại”, cô nói.
Arthur và Paul chào cô rồi đi ra hành lang. Khi rời khỏi căn phòng, Paul
không nhịn được thò lại đầu qua cánh cửa và nói vào mặt chàng sinh viên
“Anh thật vô tích sự!”
Vừa đi Paul vừa nói với Arthur:
- Này, mày vừa làm cho tao sợ hết hồn!
- Cô ấy giúp tao đấy, cô ấy nhắc tao tất cả - anh thì thầm.
Paul lắc đầu: “ Tao sẽ tỉnh dậy và khi tao gọi điện cho mày để kể về cơn ác
mộng mà tao đang thấy đây, mày sẽ cười, thậm chí không mày không thể
tưởng tượng được là mày sẽ cười đến thế nào đâu và mày sẽ chế nhạo tao!”
- Lại đây, Paul, mình không có thời gian để mất đâu- Arthur nói.
Cả ba người bước vào phòng 505. Arthur bấm công tắc, và đèn nê-ông bắt
đầu nhấp nháy. Họ đến bên giường bệnh.
- Giúp tao với – anh bảo Paul.
- Cô ta đấy à ?
- Không, đó là lão ở phòng bên cạnh đấy; tất nhiên là cô ấy chứ còn gì !
Kéo băng ca đến cạnh thành giường đi.
- Suốt đời mày chuyên làm việc này hay sao ?
- Được rồi, luồn tay vào dưới đầu gối cô ấy đi, và chú ý ống truyền nhé.
Khi nào tao đếm đến 3 thì nâng cô ấy lên nhé. Một, hai ,ba !
Cơ thể Lauren được đặt lên băng ca có bánh xe lăn. Arthur đắp chăn lên
người cô, tháo lọ đựng dung dịch truyền ra và lắp lại vào cái giá ở phía trên
đầu cô.
- Kết thúc giai đoạn 1, bây giờ ta đi xuống nhanh nhưng không vội vã.