khắp mọi nơi đến xem. Lauren dang rộng hai cánh tay và thốt lên: “Michel-
Ange chiều hôm nay thật tuyệt!” Arthur nhìn cô và mỉm cười. Đêm xuống
rất nhanh. Họ vào trong nhà. Arthur làm những công việc chăm sóc thân
thể của Lauren. Sau đó họ nhóm lửa trong lò sưởi ở căn phòng khách nhỏ,
nơi cả hai ngồi sau bữa ăn tối nhẹ.
- Thế cái vali đen là gì vậy ?
- Không có gì qua mắt em được !
- Đâu có, em lắng nghe, thế thôi.
- Đó là một chiếc vali của mẹ anh, mẹ anh xếp vào đó tất cả thư từ, tất cả
những vật kỉ niệm của bà. Quả thực, anh nghĩ rằng chiếc vali này chứa
đựng cái cốt lõi của đời mẹ anh.
- “Anh nghĩ” là như thế nào?
- Chiếc vali này là một bí ẩn lớn. Tất cả ngôi nhà đều thuộc về anh, trừ cái
tủ có chứa chiếc vali. Cấm ngặt không được đụng đến. “ Và anh dám chắc
với em rằng anh chả dại gì mà liều cả”
- Chiếc vali đó ở đâu ?
- Trong phòng làm việc bên cạnh.
- Và anh chưa bao giờ trở lại đây để mở nó ra à ? Em không thể tin được !
- Nó có lẽ chứa toàn bộ cuộc đời mẹ anh, anh không bao giờ muốn thúc đẩy
vội thời điểm đó, anh tự nhủ rằng anh cần phải trưởng thành và thực sự sẵn
sàng nhận lấy mạo hiểm mở chiếc vali ấy ra để có thể hiểu.
Trước những nếp nhăn hoài nghi trên trán Lauren, anh thú nhận “ừ, thật sự
là anh luôn luôn sợ.”
- Tại sao ?
- Anh không biết, sợ rằng điều đó sẽ thay đổi hình ảnh mà anh giữ về mẹ,
sợ nỗi buồn sẽ tràn ngập trong lòng mình.
- Anh đi lấy vali đi !
Arthur không nhúc nhích. Cô một mực bảo anh đi lấy vali, anh không việc
gì phải sợ. Nếu như Lili đã đặt cả đời bà vào trong một vali, đó là để con
trai bà biết bà là người như thế nào. Bà không thích anh sống với kỷ niệm
về một hình ảnh : “ Cái mạo hiểm của việc yêu, đó là yêu cả những nhược
điểm lẫn ưu điểm, hai mặt đó không tách rời nhau được. Anh sợ cái gì kia